Diệp Tranh Lưu nhận nhiệm vụ, ra tay nhanh như chớp. Chỉ trong bốn giây ngắn ngủi, nàng lướt kiếm qua cổ gã đàn ông, cả trái lẫn phải, sâu đến tận xương. Ngay lập tức, máu phun như suối, hai cột máu tươi bắn ra dữ dội, như đôi cánh bướm điên cuồng văng tứ phía.

Nàng vừa thu kiếm, chân đã tung lên, đạp thẳng vào ngực gã đàn ông, hất hắn ngã nhào. Mắt lạnh nhìn hắn giãy giụa trong tuyệt vọng, hai tay vô vọng vơ vét không trung, đến cả vạt áo nàng cũng không chạm tới được.

Năm giây thoáng chốc trôi qua, Diệp Tranh Lưu lùi lại vài bước, mặc cho gã đàn ông nằm vật ra đất, trút cạn máu tươi rồi lặng lẽ chết đi. Không mảy may để ý đến đối thủ hấp hối, ánh mắt nàng hướng về phía đầu bên kia của phòng giam.

Tương tự như nàng, cuộc chiến của Sát Hồn cũng đã đến hồi kết.

Bàn chân thiếu niên đạp mạnh xuống đất, cả người bật lên như lò xo. Thanh kiếm nhỏ bên hông gần như tức khắc tuốt khỏi vỏ, nhanh đến mức khó ai thấy rõ quá trình rút kiếm.

Diệp Tranh Lưu tập trung nhìn lại, chỉ thấy lưỡi kiếm sáng loáng, sát khí ngút trời. Ánh kiếm linh dương treo sừng, vẽ nên một vầng trăng khuyết bạc trên không trung, thời gian còn ngắn hơn cả một cái chớp mắt. Rồi ánh trăng kia chợt đẫm một màu đỏ tươi chói mắt.

Kiếm nhanh quá! Kiếm sắc quá! Kiếm đẹp quá!

Ngay sau đó, đầu gã đàn ông lìa khỏi cổ. Cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất, hai mắt dính đầy bụi đất vẫn trợn trừng, tràn ngập vẻ kinh ngạc, thậm chí chưa kịp nhắm lại.

Còn Sát Hồn thì cau mày, chẳng thèm bận tâm mà giũ đi vết máu trên lưỡi kiếm bạc.

Hắn đá cái đầu dưới chân đi, rồi quay về phía Diệp Tranh Lưu, vẻ mặt lộ rõ thất vọng không che giấu: "Ngươi bên kia cũng xong rồi à?"

Đối diện với ánh mắt sáng rực như đang viết "Người ta chết rồi, vậy là hết phần cơm thêm rồi" của Sát Hồn, Diệp Tranh Lưu nhất thời không biết nói gì.

Nàng "ha ha" cười gượng một tiếng, vội vàng chuyển chủ đề: "Vết thương của ngươi có bị rách ra không? Ta xem lại cho ngươi."

Miếng băng vải trắng quấn quanh ngực thiếu niên đã lờ mờ thấm ra một vệt máu, chắc là do hắn vừa rồi động tác quá mạnh, cơ bắp kéo rách lớp vảy mỏng trên miệng vết thương.

Sát Hồn ngẩn ra, cúi đầu nhìn ngực mình, trong mắt muộn màng hiện lên ý đau đớn.

Hắn ngoan ngoãn ngồi trở lại đống rơm rạ của mình, cởi phăng áo trên, để Diệp Tranh Lưu kiểm tra vết thương.

Diệp Tranh Lưu vẫn theo lệ lấy ra một nhúm nhỏ muối tinh, hòa vào nước rửa sạch vết thương cho Sát Hồn. Mảnh vải cũ thấm đẫm máu khô được gỡ xuống đặt sang một bên, giặt sạch phơi khô rồi vẫn có thể dùng lại.

Trong lúc băng bó cho Sát Hồn, phần thưởng nhiệm vụ của Diệp Tranh Lưu cũng đến.

`[Nhiệm vụ nhánh: Giải quyết địch nhân đánh lén – Đã hoàn thành √]`
`[Miêu tả nhiệm vụ: Nửa đêm không mời mà đến, không phải kẻ trộm thì cũng là sắc quỷ. Nhưng người chết rồi thì thân phận thi thể cũng không cần truy cứu làm gì, chúc mừng ngài đã bảo vệ tài sản và sự an toàn của mình.]`
`[Có thể dự đoán, theo tân binh lục tục tiến đến, chuyện này chắc chắn sẽ còn tiếp diễn. Mong ngài luôn chuẩn bị sẵn sàng.]`
`[Phần thưởng nhiệm vụ (đã phát): Cơ hội rút thăm x1; Thi thể x1]`

Diệp Tranh Lưu: "..."

Cảm ơn, nhưng phần thưởng phía sau kia thì không cần đâu.

Diệp Tranh Lưu sớm đã quen với việc hệ thống phát thưởng đầu cơ trục lợi, nàng tiện tay tắt khung thoại đi, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về kiếm pháp kinh diễm vừa rồi của Sát Hồn.

Theo lời Sát Hồn kể, hắn từ nhỏ đã sống trong rừng rậm, cho đến khi bị bắt đến đảo, mới lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy, cũng là lần đầu tiên chạm vào kiếm.

Diệp Tranh Lưu vẫn luôn cho rằng Sát Hồn tuy rằng cầm kiếm, nhưng kiếm chỉ là một sự bổ sung cho hắn, vì bản thân hắn không có móng vuốt hay răng nanh. Cho đến khi tận mắt chứng kiến, nàng mới phát hiện mình đã đánh giá thấp người này.

"Sao ngươi biết dùng kiếm?"

Mấu chốt là, sao còn dùng giỏi đến vậy?

Sát Hồn nghi hoặc nhìn Diệp Tranh Lưu, không hiểu ý nàng: "Cầm lên là dùng thôi."

Diệp Tranh Lưu: "Ta muốn hỏi, có ai dạy ngươi kiếm pháp không?"

"Đâu phải tiếng người, cái này còn phải học sao?" Sát Hồn càng thêm khó hiểu, "Đương nhiên là cầm lên là biết dùng chứ – ngươi cầm kiếm lên không biết dùng à?"

Nhìn ánh mắt thành khẩn của hắn, người ta suýt chút nữa cho rằng việc cầm kiếm lên mà không biết dùng là một hành vi thiểu năng trí tuệ.

Diệp Tranh Lưu: "..."

Thực xin lỗi, nếu không có Đỗ Mục đại đại làm hậu thuẫn, nàng thật sự không biết.

Mà hiện tại, Diệp Tranh Lưu cũng chỉ có thể dựa theo nhắc nhở kỹ năng mà bổ, chém, chặt, thái, kiếm chiêu thì một chiêu nửa thức cũng chẳng thấu ra, huống chi là thành hình hệ thống.

Nếu không biết Sát Hồn còn chưa nắm vững kỹ năng giao tiếp cao cấp "nói đùa", Diệp Tranh Lưu gần như cho rằng thiếu niên này đang trêu chọc mình.

Không xa bỗng vang lên một tiếng cười nhạt: "– Hắn là trời sinh kiếm cốt, vì kiếm mà sinh. Người như hắn, dù chỉ mới ba tuổi, chỉ cần có thể nhấc nổi kiếm, tự nhiên sẽ biết nên dùng kiếm thế nào."

Diệp Tranh Lưu và Sát Hồn đồng thời quay phắt đầu lại, chỉ thấy Mộ Diêu Quang khẽ mở quạt xếp, lộ ra mặt quạt hoa đoàn cẩm thốc. Hắn một tay chắp sau lưng, trên mặt nở nụ cười từ tốn.

Dù là với sự nhạy bén của con sói hoang như Sát Hồn, vậy mà cũng không phát hiện ra hắn đứng ở ngoài hàng rào từ khi nào, cũng không biết hắn đã nhìn họ lâu đến thế nào.

Diệp Tranh Lưu buông đống vải trong tay, đột ngột đứng lên.

Đến khi xác định sự tồn tại của Mộ Diêu Quang, nàng mới ý thức được, cái mùi hương kỳ lạ mà ngào ngạt trên người người này, không biết từ khi nào, đã lặng lẽ xâm nhập vào mọi ngóc ngách trong phòng giam.

"Sao lại là ngươi?!"

Mộ Diêu Quang nhẹ nhàng lắc đầu, giây tiếp theo đột nhiên rút lui về phía sau. Gần như cùng lúc, Sát Hồn đã rút kiếm dựng lên, mũi kiếm lạnh lẽo như u linh thọc ra từ khe hở hàng rào đá xanh. Trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất, kiếm khí thậm chí lướt qua vạt áo Mộ Diêu Quang.

Mộ Diêu Quang lại lùi thêm hai bước, cho đến khi Sát Hồn kiệt lực vươn tay cũng không với tới mình, mới tùy tiện dùng chiếc quạt xếp khép lại gạt mũi kiếm của Sát Hồn sang một bên.

"Ngươi xem, ta đã bảo hắn rất biết dùng kiếm mà." Mộ Diêu Quang chẳng thèm liếc nhìn Sát Hồn, chỉ nói với Diệp Tranh Lưu.

Sát Hồn gắt gao bám vào hàng rào, trong cổ họng tràn ra tiếng gầm gừ không cam lòng. Hôm nay là ngày hăm sáu hạ huyền, trăng lưỡi liềm như câu liêm, ánh trăng vỡ vụn nghiêng xuống từ giếng trời, tiếng sói tru nghe sao mà thê lương.

Diệp Tranh Lưu chợt nhớ ra, Sát Hồn và Mộ Diêu Quang hình như từng có hiềm khích.

Khi trước Sát Hồn trốn chạy không thành, dường như chính là bị Mộ Diêu Quang bắt giữ trở về?

Vậy thì mối hận này lớn đây!

Hắn hôm nay đến đây giương oai trước mặt Sát Hồn, chẳng lẽ là cố tình đến để nhận người ta hận sao?

Mộ Diêu Quang không hề hoảng hốt, gấp đi gấp lại mở chiếc quạt che nửa gương mặt. Hắn nhìn Diệp Tranh Lưu, nửa thật nửa giả mà thở dài sâu kín: "Thấy bọn họ phân ngươi ở chỗ này, ta liền yên tâm."

"Mộ công tử?" Diệp Tranh Lưu nghi hoặc nhướng mày, cảm thấy lời này nghe kỳ quặc, "Nói đến, Mộ công tử đại giá quang lâm, không biết có việc gì sao?"

Ánh mắt Mộ Diêu Quang như vô tình lướt nhẹ trên khuôn mặt Diệp Tranh Lưu, rất nhanh lại dời đi, hàng mi khẽ rũ, hàm súc cười nói: "Nghe nói hôm nay phân tân binh vào đấu trường, ta cố ý đến xem."

Lời này nghe qua, như thể hắn lo lắng cho sự an nguy của Diệp Tranh Lưu, nên mới đêm hôm khuya khoắt đến thăm vậy.

Nhưng Diệp Tranh Lưu tự nhận giao tình với người này có tính toán thế nào cũng không đến một thìa, vạn lần không dám đảm đương cái tình nghĩa sâu nặng như vậy.

Vậy nên, hắn tuyệt đối là có mục đích khác, hơn phân nửa là đang lấy nàng làm bia.

Đối với điểm này, Diệp Tranh Lưu vô cùng chắc chắn.

Mộ Diêu Quang nếu cứ khăng khăng muốn diễn, Diệp Tranh Lưu cũng chẳng thể ngăn cản, dù sao nàng chỉ là một đạo cụ diễn xuất – nhưng nàng cũng không cần ngăn cản.

Mặc kệ hắn vì lý do gì mà diễn, mặc kệ hắn muốn diễn cho ai xem, màn diễn này ít nhất đảm bảo địa vị và sự an toàn của Diệp Tranh Lưu trong đấu trường, biết đâu còn giúp nàng có được tự do lớn hơn.

Song toàn có lợi, vậy nên vì sao nàng phải vạch trần Mộ Diêu Quang?

Diệp Tranh Lưu khẽ mỉm cười, buông tay tùy ý: "Vậy Mộ công tử thấy rồi đấy, ta tuy rằng không đến Quần Ngọc Lâu của ngươi, nhưng ở đây cũng không tệ. Nơi này mọi thứ đều tốt, chỉ là hơi thiếu thuốc men, còn phải thỉnh ngươi giúp một chút."

Trên người nàng thật ra có giấu thuốc tốt nhất, chỉ là trong hoàn cảnh này, nàng nên "thiếu thuốc" mới phải.

Thấy Diệp Tranh Lưu tiếp lấy vở kịch của mình mà hát xuống, vẻ mặt Mộ Diêu Quang cũng không lộ vẻ kinh ngạc. Hắn vươn tay vào trong ngực, lấy ra một túi giấy dầu, cầm trên tay khoe mẽ mà nhẹ nhàng lắc lư.

"Tình hình đấu trường ta cũng biết, dược phẩm tự nhiên đã sớm chuẩn bị xong."

– Người này thật biết điều!

Mộ Diêu Quang ném nhẹ túi giấy trên tay, gói đồ kia dán vào hàng rào đá xanh rồi rơi xuống, chỉ cần Diệp Tranh Lưu thò tay ra là có thể lấy được.

"Chức trách khác nhau, ta không tiện ở lại đấu trường lâu," Mộ Diêu Quang thở dài một tiếng, "Diệp cô nương hàng ngày thiếu thứ gì, đều có thể phân phó ngục tốt. Ta phải đi rồi, ngươi nhất thiết bảo trọng."

Diệp Tranh Lưu ăn của người ta thì ngắn tay, tự giác nên chuyên nghiệp một chút, bèn lấy ra nhiệt tình của diễn viên, thập phần ân cần nói: "Ừ ừ ừ! Thường tới nha!"

Mộ Diêu Quang: "..."

Hắn cười khép chiếc quạt trên tay lại, rồi không quay đầu lại mà rời đi.

Chỉ là người của hắn tuy đã không còn ở đó, nhưng cái mùi hương ngọt ngào nồng đậm kia vẫn không tan đi. Mùi hương ngào ngạt thậm chí át cả mùi máu tanh của thi thể, quanh quẩn trong phòng giam, rất lâu không tiêu tan.

Diệp Tranh Lưu quả thực muốn hoài nghi, Mộ Diêu Quang có phải trước khi đi đã lén giấu một cái sáp thơm phòng ở gần đó hay không.

Nàng hỏi Sát Hồn: "Ngươi nói đây là mùi hương gì?"

Không giống mùi hoa, cũng càng không giống mùi quả, không đến nỗi thơm đến phát ngán, nhưng Diệp Tranh Lưu nghe cũng không cảm thấy thoải mái.

Sát Hồn từ khi Mộ Diêu Quang bình an rời đi, liền ủ rũ ôm kiếm ngồi trên đống rơm rạ, nghe thấy Diệp Tranh Lưu hỏi, hắn cũng không ngẩng đầu lên, "Ngao ~" một tiếng xem như trả lời.

Diệp Tranh Lưu: "..."

Sát Hồn tru, thật là đã lâu.

Nàng còn tưởng rằng hắn chỉ biết dùng tiếng tru để tự giới thiệu thôi chứ.

Diệp Tranh Lưu dò hỏi: "Ngươi đang nói một danh từ sao?"

Sát Hồn cau mày, vì vốn từ nghèo nàn mà không biết nên giải thích thế nào cho phải.

"Đó là một loại hoa... Thỏ, hươu, linh dương và bò rừng ăn nó sẽ chạy loạn, ban đêm không ngủ được, không ngừng chống đối mấy con thỏ, hươu, linh dương và bò rừng khác..."

Nghe cái miêu tả này, lại liên hệ đến nghề nghiệp của Mộ Diêu Quang, Diệp Tranh Lưu chớp mắt hiểu ra: "À, xuân dược."

Sát Hồn thuần khiết nhìn Diệp Tranh Lưu.

Diệp Tranh Lưu vô tội nhìn lại.

"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, chẳng lẽ ngươi không phải muốn nói, mùi hương trên người hắn giống như cái hoa kia sao?"

Trên người cư nhiên lại lúc nào cũng dính loại mùi hương này, không ngờ Mộ Diêu Quang cái này tú bà, quy công đầu đầu, làm việc còn rất yêu nghề kính nghiệp a.

"Ừ."

Thấy Diệp Tranh Lưu đã hiểu ý mình, Sát Hồn liền an tâm nằm xuống ngủ.

Trông có vẻ, hắn đã hoàn toàn quên đi cái việc vừa rồi mình không đâm trúng Mộ Diêu Quang – động vật có lẽ chính là như vậy, cùng một lúc chỉ có thể nhớ thương một việc thôi.

Diệp Tranh Lưu buồn cười lắc lắc đầu, thò tay lấy túi giấy dầu kia về.

Nàng lúc này còn chưa biết, bởi vì Sát Hồn không quen với việc biểu đạt bằng khẩu ngữ, nàng và Sát Hồn đã phát sinh một sự hiểu lầm rất lớn trong giao tiếp.

Tiếng tru của Sát Hồn quả thật đại diện cho một loại hoa cỏ, loại hoa này toàn thân tuyết trắng, cành lá nhỏ dài, nhu nhược đáng thương, dân bản xứ đều gọi nó là "Mễ Nhĩ Quát".

Nhưng "Mễ Nhĩ Quát" là không có bất kỳ mùi hương nào.

Nếu dịch ý nghĩa của nó, bản dịch sát nghĩa nhất phải là "Con quỷ không một tiếng động".

Động vật ăn cỏ ăn phải nó, quả thật sẽ chạy loạn, không ngủ được, không ngừng chống đối các gia súc khác – chỉ là sự chống đối này là theo nghĩa đen, dùng sừng, đầu hoặc chân sau để chống đối, chứ không phải Diệp Tranh Lưu cho rằng là giao phối.

Ăn phải loại hoa này, các con vật sẽ không ngoảnh đầu lại mà đi vào giữa dòng sông lớn, cho đến khi bị chết đuối; chúng thậm chí có thể khắc phục bản năng sợ lửa, mặc kệ mà lao vào đám cháy rừng, tự thiêu mình thành một đống tro tàn.

Đương nhiên đó không phải động dục.

Đó là điên cuồng.

Ý của Sát Hồn là, mùi hương trên người Mộ Diêu Quang, về bản chất giống như "Mễ Nhĩ Quát" thuần trắng không tì vết.

Hắn và cái loại hoa trắng nhu nhược kia có đặc tính rất tương đồng, cả hai đều mang một sự điên cuồng thầm lặng.

Chỉ tiếc vì sự hiểu lầm trong giao tiếp, Diệp Tranh Lưu đã không cảm nhận được sự cảnh giác của Sát Hồn.

Thiếu niên này không tính là thông minh, cuộc sống lớn lên trong bầy sói khiến hắn hoàn toàn không hiểu chuyện đời.

Sát Hồn nói chuyện lủng củng, vài ba câu đã bị người ta dẫn vào tròng, ngay cả chuyện bỏ trốn lớn như vậy, hắn cũng lỗ mãng không có kế hoạch, cho đến khi trốn ra đến bờ biển, mới nhớ ra mình vốn là một con vịt lên cạn.

Nhưng người khác phải dùng máu tươi mới có thể khắc ghi bài học, Sát Hồn lại đã sớm phát hiện ra ngay trong lần đầu tiên đối mặt với Mộ Diêu Quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play