Khương phụ khó hiểu hỏi: "Tiểu Ngũ thân thể vốn vẫn khỏe mạnh, sao tự nhiên lại đổ bệnh?"
Khương lão phu nhân lạnh lùng đáp: "Còn không phải do cái con bé Lục gây ra. Nó đúng là tai tinh của cái nhà này, cứ động vào là mang đến đủ thứ chuyện chẳng lành!"
Khương Khải khẽ nhíu mày: "Tổ mẫu, sao người lại lôi chuyện này vào? Để con đến nhà tam thúc xem sao."
Nói rồi, chẳng đợi ai đáp lời, Khương Khải xoay người bước đi.
Khương lão phu nhân hai tay đan vào nhau trong tay áo, sắc mặt khó coi: "Khải ca nhi trách ta nói quá lời? Ta nói sai sao? Lục nha đầu vừa về Khương gia, Khương Diệu Diệu đã suýt chết đuối. Nếu nó không về, Tiểu Tứ thân thể ngày càng tốt, mùa xuân còn đi du ngoạn với Diệu Diệu. Từ khi nó về, Tiểu Tứ ốm yếu hơn, Khải ca nhi chuẩn bị thi khoa cử, ai ngờ nó khỏe mạnh thế mà lại đổ bệnh. Vốn định chờ ba năm nữa, ai ngờ nửa năm sau tổ phụ các ngươi lại qua đời, lại phải hoãn ba năm, mãi năm nay mới thi được. Nó không về, cả nhà yên ổn, nó về là chuyện nọ chuyện kia kéo đến, con bé này gả đi rồi mà vẫn khiến cả nhà không yên!"
"Tổ mẫu, sống ở đời, nào có ai toàn gặp chuyện thuận buồm xuôi gió? Những chuyện người nói, nhà nào mà chẳng từng trải qua? Sao lại trách Tiểu Lục được?" Khương Uẩn Trần khẽ ho hai tiếng, "Thôi vậy, con đi thăm Tiểu Ngũ."
Khương Uẩn Trần cũng đi.
Khương lão phu nhân trợn to đôi mắt đục ngầu, nhìn theo bóng lưng Khương Uẩn Trần, tức giận nói thêm: "Diệu Diệu bị thương, Tiểu Ngũ đổ bệnh, chẳng phải đều tại nó sao?!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT