"Lục tỷ tỷ, tỷ về rồi!"
Khương Diệu Diệu liếc thấy Khương Ấu An, lập tức tươi cười rạng rỡ, chạy tới nói: "Lục tỷ tỷ, muội có tin tốt cho tỷ này! Muội tìm được Bạch thần y rồi đó. Lúc đầu muội còn không biết ngài ấy là Bạch thần y đâu, sau nói chuyện một hồi, muội mới hay ngài ấy chính là Bạch thần y đó! Muội nhất định sẽ thuyết phục Bạch thần y ra tay chữa chân cho tỷ phu, như vậy tỷ cũng sẽ vui vẻ mà, phải không?"
Khương Ấu An lạnh lùng nhìn Khương Diệu Diệu, không đáp lời.
Cao thị vệ suýt chút nữa không kiềm chế nổi cơn giận trong người.
Mẹ kiếp! Cái loại vô liêm sỉ này, so với đám nha hoàn bò lên giường Thế tử gia còn ghê tởm hơn gấp bội!
Khương Ấu An im lặng, Khương Diệu Diệu lại làm ra vẻ mặt đáng thương, cắn môi nói: "Lục tỷ tỷ, tỷ đừng giận mà, Diệu Diệu biết sai rồi..."
"Xem ra, lần trước ở nhà tam thúc, ta ra tay còn chưa đủ nặng!"
Khương Diệu Diệu nghe vậy, thân mình run lên bần bật: "Lục tỷ tỷ, muội sẽ quỳ xuống xin tỷ, chỉ cần tỷ đừng giận..."
"Quỳ! Khi nào ta cho phép mới được đứng lên!"
Nói xong, Khương Ấu An đá mạnh một cước vào chân Khương Diệu Diệu.
"A..." Khương Diệu Diệu kêu lên một tiếng, quỵ xuống đất, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Cung Ngọc Yến nhíu mày, định mở miệng thì Từ thị vệ đã bước lên, còn mang theo một chiếc ghế: "Phu nhân, chắc người mỏi chân rồi, mời ngồi ạ."
"Ta..."
Cung Ngọc Yến còn muốn nói gì đó, Mặc Phù Bạch đã lướt ánh mắt lạnh lùng sang.
Bà mẹ chồng này lập tức im bặt, không dám hé răng nửa lời.
"Lục tỷ tỷ, nể tình muội đã giúp tỷ tìm được Bạch thần y, tỷ bớt giận đi mà..." Khương Diệu Diệu nước mắt rơi như mưa.
Khương Ấu An lười liếc ả một cái, lập tức đi đến bên cạnh Mặc Phù Bạch.
Giọng nàng có chút cứng nhắc, cũng không nhìn Mặc Phù Bạch, hỏi: "Thần y là chuyện gì?"
Đây rõ ràng là đang hỏi Mặc Phù Bạch.
Chỉ là cái... giọng điệu này, ngay cả Cung Ngọc Yến cũng không khỏi nhìn Khương Ấu An thêm mấy lần.
Sau đó... Cung Ngọc Yến thấy con trai mình ngẩng đầu nhìn người bên cạnh một cái.
"Thuốc đã uống chưa?"
Cung Ngọc Yến: "???"
Đây có phải con trai bà không vậy?
Khương Ấu An khẽ nhíu mày, giọng vẫn cứng như vậy: "Ta khỏe rồi, không cần uống thuốc nữa!"
Mặc Phù Bạch: "..."
Cung Ngọc Yến: "???"
Chỉ có hai ngày về nhà mẹ đẻ, trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?
Từ thị vệ rất thức thời, tiến lên ghé sát tai Khương Ấu An nói nhỏ một câu.
Nghe xong, Khương Ấu An lập tức hiểu ra.
Khương Diệu Diệu vẫn còn mang vẻ kinh ngạc trên mặt.
Ả cũng nhận ra thái độ của Mặc Phù Bạch đối với Khương Ấu An.
Hoàn toàn trái ngược với thái độ của chàng với ả.
Khương Diệu Diệu cắn môi thật mạnh, vừa định mở miệng thì thấy một bóng người tiến lại.
"Ngũ ca... Ngũ ca, huynh tới đúng lúc lắm... Lục tỷ tỷ còn đang giận... Huynh giúp muội khuyên tỷ ấy đi..."
Khương Diệu Diệu chưa nói hết câu, đã thấy Khương Cẩm Nam đi tới, trừng trừng nhìn ả.
Ánh mắt ấy... khiến Khương Diệu Diệu giật mình.
Khương Cẩm Nam siết chặt nắm tay.
Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm muội muội mà hắn yêu thương nhất.
Bên tai hắn văng vẳng lời của thị vệ vương phủ.
"Nữ nhân kia chẳng lẽ có ý đồ khác? Ta đã nói với ả, Thế tử phi không có trong phủ..."
Còn có những lời Khương Diệu Diệu vừa nói.
"Lục tỷ tỷ không chịu gặp muội, muội mới phải lẻn vào vương phủ tìm tỷ ấy... Không ngờ lục tỷ tỷ lại không có ở đây..."
"Ngũ ca, huynh sao vậy?"
Khương Diệu Diệu mặt đầy vẻ ngây thơ.
Biểu cảm trên mặt ả càng đơn thuần, ánh mắt càng vô tội, Khương Cẩm Nam càng cảm thấy khó chịu.
Khương Ấu An vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Khương Cẩm Nam và Khương Diệu Diệu.
Không khí bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, mãi đến khi có tiếng bước chân truyền đến, chẳng mấy chốc Trương ma ma dẫn một người đàn ông mặc áo xanh khoảng hơn bốn mươi tuổi tới.
Người đàn ông trung niên này có tướng mạo bình thường, cằm để một túm râu dê, trên vai vác hòm thuốc.
Cung Ngọc Yến lập tức đứng dậy.
Khương Diệu Diệu vội vàng nói: "Bạch thần y, cuối cùng ngài cũng tới, là chân của tỷ phu muội bị tật, ngài giúp chàng xem có được không?"
Bạch Minh Vân và Khương Diệu Diệu nhìn nhau, đều hiểu ý nhau qua ánh mắt.
"Khương cô nương sao lại quỳ trên đất?"
"Ta..."
"Trương ma ma, mau đỡ Khương thất cô nương dậy."
Trương ma ma lập tức tiến lên đỡ Khương Diệu Diệu.
Khương Diệu Diệu vội vàng liếc mắt nhìn Cung Ngọc Yến, còn Cung Ngọc Yến một lòng đều dồn vào Bạch thần y: "Thần y, chỉ cần ngài chịu chữa chân cho con trai ta, mặc kệ điều kiện gì, Thần Nam Vương phủ đều đáp ứng ngài."
Bạch Minh Vân vuốt vuốt túm râu dê trên cằm: "Vậy chắc ngươi là Thần Nam Vương phi? Vị kia là Thần Nam Vương Thế tử?"
Cung Ngọc Yến gật đầu, vẻ mặt chờ đợi.
Bạch Minh Vân hắng giọng: "Trước đây, khi ta du lịch bên ngoài, cũng đã chữa cho những người bệnh chân tật nghiêm trọng, chỉ là, ta tuy được thế nhân xưng là thần y, nhưng tuyệt đối không dám nhận danh xưng ấy. Hành y tế thế, cứu người chữa thương, là tu dưỡng cơ bản nhất của người làm nghề y. Ta chân thành đối đãi với mỗi một người bệnh, dùng hết khả năng của mình để cứu giúp họ, nhưng không thể đảm bảo với bất kỳ người bệnh nào rằng ta nhất định có thể chữa khỏi cho họ."
Bạch Minh Vân nói tiếp: "Những lời này, ta đều nói với mỗi người cầu đến ta, dù ngươi là Thần Nam Vương phi, ta cũng phải giải thích rõ ràng."
Cung Ngọc Yến trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể thần y lập tức xem bệnh cho con trai mình, vội vàng gật đầu: "Thần y, ngài cứ giúp con trai ta xem đi!"
"Vương phi, việc chữa trị đừng vội, càng gấp gáp lại càng không đạt được hiệu quả mong muốn. Xin cho phép ta bắt mạch cho Thế tử trước."
Từ thị vệ và Cao thị vệ nhìn nhau.
Khương Ấu An xích lại gần Mặc Phù Bạch hơn, tay rũ bên người kéo kéo vạt áo chàng.
"Mặc Phù Bạch, sao chàng không nói gì?" Khương Ấu An chỉ nói đủ cho hai người nghe thấy.
Mặc Phù Bạch: "..."
Sau khi nói xong, Khương Ấu An đột nhiên nhận ra, mình vừa gọi thẳng tên chàng.
"Ta cần một nơi yên tĩnh." Bạch Minh Vân lên tiếng.
"Được... Người đâu, đưa Thế tử về..." Cung Ngọc Yến chưa dứt lời, tiếng bước chân hỗn loạn đã vang lên.
Ngay sau đó là giọng của một phụ nữ vọng tới: "Thất Thất, Thất Thất của ta đâu!"
"Đây lại là ai?" Cung Ngọc Yến đang sốt ruột muốn Bạch thần y chữa trị cho con trai mình, trong lời nói có chút thiếu kiên nhẫn.
"Nương! Phu nhân, là giọng của nương muội!" Khương Diệu Diệu rưng rưng nói.
Sắc mặt Cung Ngọc Yến lúc này mới hòa hoãn hơn một chút.
Hà thị vội vã chạy tới, phía sau là Khương gia nhị thiếu gia Khương Tu Trạch dìu Khương gia tứ thiếu gia Khương Uẩn Trần.
Ba người đều mang vẻ lo lắng, khi thấy Khương Diệu Diệu bình yên vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khương Cẩm Nam đã sai người về Khương phủ báo tin, nói Khương Diệu Diệu gặp chuyện ở vương phủ, bà sợ đến mất vía.
Khương Diệu Diệu tiến lên khoác tay Hà thị, đơn giản kể lại đầu đuôi câu chuyện.
"Con tìm được Bạch thần y sao không nói sớm hơn? Để thần y xem bệnh cho tứ ca con luôn đi!"
Ánh mắt Khương Diệu Diệu lóe lên: "Nương, chẳng phải con muốn Lục tỷ tỷ vui vẻ hơn chút sao?"
Hà thị còn muốn nói gì đó, Cung Ngọc Yến đã lên tiếng: "Khương phu nhân, có gì để sau hãy nói, cứ để Bạch thần y bắt mạch cho con trai ta trước đã."
"Được, được, được..."
"Chậm đã!"
Khương Ấu An lên tiếng.