"Hắt xì..."
Khương Ấu An dụi chiếc khăn tay nhỏ vào mũi.
Nàng không ngờ Hắc Thủy Lĩnh về đêm lại lạnh đến thế.
Lạnh đến nỗi nàng bị cảm mất rồi.
Nàng đã chờ ba ngày, sao Bạch thần y vẫn chưa xuất hiện?
Khương Ấu An ngồi bó gối trên đất, cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông, hướng về phía thác nước mà ngóng trông.
Đừng nói là người.
Ngay cả một con thú hoang cũng chẳng thấy.
Đêm đầu tiên đến Hắc Thủy Lĩnh, nàng đã nhiễm phong hàn. Thuốc viên mang theo người cũng đã uống hết, mà cơn phong hàn này dường như lại kéo đến quá dữ dội. Cố tình nàng đã chờ ba ngày rồi, giờ mà bỏ đi thì thật không cam tâm.
Khương Ấu An, so với những khổ cực đã trải qua ở kiếp trước, phong hàn tính là gì?
Cố gắng thêm chút nữa.
Đầu óc nàng choáng váng, nhìn sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, Khương Ấu An nghĩ bụng đêm nay vị Bạch thần y kia chắc sẽ không lên núi đâu. Nàng ngủ một giấc đã…
Cùng lúc đó.
Ngoài cửa Thần Nam Vương phủ, một cỗ xe ngựa đỗ xịch lại.
Chưa kịp để Từ thị vệ lên ngựa, xe ngựa đã vội vã xuất phát.
Cao thị vệ kéo tay Từ thị vệ, hạ giọng hỏi, "Tình hình thế nào? Thế tử gia chẳng phải nói ngày mai mới lấy thân phận Bạch thần y lên Hắc Thủy Lĩnh, dụ bọn chúng ra sao? Sao giờ lại đi Hắc Thủy Lĩnh?"
"Thế tử phi ở Hắc Thủy Lĩnh!"
Từ thị vệ gạt tay Cao thị vệ, nhảy lên ngựa.
Cao thị vệ ngẩn người vài giây, mới tiêu hóa được tin tức này.
"Mẹ kiếp, cái nữ nhân đó làm sao lại chạy lên Hắc Thủy Lĩnh? Rắc rối rồi! Từ khi nữ nhân đó bước chân vào cửa, chỉ toàn là chuyện phiền phức!"
...
Trong bóng đêm, Mặc Phù Bạch khoác áo choàng màu xanh thẫm, lấy từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu. Bàn tay thon dài như ngọc vén tấm vải đen che trên dạ minh châu, nhất thời, bốn phía bừng sáng.
Ánh sáng cũng hắt lên khuôn mặt tuấn tú đang nhíu chặt mày của hắn.
"Thế tử gia, bên này..."
Bước chân vội vã, chẳng mấy chốc đã thấy một cái hang động.
Mặc Phù Bạch còn ngửi thấy mùi hương phấn đuổi côn trùng vương vãi quanh cửa động.
Hắn khom người tiến vào, ánh sáng từ dạ minh châu rọi sáng toàn bộ hang động. Mặc Phù Bạch liếc mắt một cái đã thấy Khương Ấu An đang cuộn tròn như con tôm trong góc hang.
Mặc Phù Bạch bước đến trước mặt Khương Ấu An, giọng trầm thấp mang theo chút lạnh lẽo, gọi, "Khương Ấu An."
Khương Ấu An không phản ứng.
Sắc mặt Mặc Phù Bạch lạnh như băng, lại lần nữa cất tiếng, "Khương Ấu An."
Lần này, Khương Ấu An có chút động đậy, nhưng vẫn chỉ là cuộn chặt chiếc chăn quanh người.
"Nước..."
Giọng nói khàn đặc.
Mặc Phù Bạch đặt dạ minh châu xuống phía trước, mới nhìn rõ gương mặt ửng hồng của thiếu nữ.
Hắn chần chừ một lát, đưa tay chạm nhẹ lên trán nàng.
Trán nóng bừng.
"Đem chút nước đến đây."
Từ thị vệ bên ngoài lập tức làm theo.
Khương Ấu An nhắm nghiền hai mắt, đôi môi đỏ mọng run rẩy.
"Lạnh..."
Mặc Phù Bạch cởi chiếc áo choàng trên người, khoác lên người Khương Ấu An.
Hắn nhíu chặt mày, đôi mắt đen láy lạnh băng.
Khi Từ thị vệ mang nước đến, Mặc Phù Bạch tự nhiên nhận lấy, một tay ôm lấy thiếu nữ, đưa lá sen đựng nước lên miệng nàng.
Có lẽ là chưa quen hầu hạ người khác, nước đổ ra ngoài, Từ thị vệ không nhịn được, cẩn thận nhắc nhở, "Gia, ngài có thể chậm một chút..."
Mặc Phù Bạch liếc xéo Từ thị vệ bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Nhưng động tác trên tay đã chậm lại rất nhiều, từ tốn đút cho nàng uống.
Chờ uống xong nước, Mặc Phù Bạch định bế xốc thiếu nữ lên.
Nhưng vừa đưa tay ra, một đôi tay nhỏ níu chặt lấy vạt áo hắn. Mặc Phù Bạch cúi đầu, liền chạm phải đôi mắt từ từ mở ra của thiếu nữ.
"Khương Ấu An, đầu óc ngươi có vấn đề phải không?"
Bốn mắt nhìn nhau, hàn khí quanh người Mặc Phù Bạch càng thêm nặng nề, giọng điệu cũng trở nên gay gắt.
Gương mặt thiếu nữ đỏ bừng, những sợi tóc dính bết vào thái dương.
Vẻ yếu ớt mong manh, dường như chỉ cần chạm vào là vỡ tan.
Bất giác, vẻ lạnh lẽo của Mặc Phù Bạch cũng dịu đi đôi chút.
Chỉ là đôi môi mỏng của hắn, mím chặt hơn.
"Điện hạ... Bạch thần y sắp xuất hiện rồi... Chờ một chút..."
Không chỉ Mặc Phù Bạch, mà cả Từ thị vệ và Cao thị vệ đều ngây người.
"Không thể đốt củi ba năm trong một giờ... Ta đã nói sẽ dốc hết sức giúp ngươi tìm được Bạch thần y mà..."
Mặc Phù Bạch: "..."
"Chỉ hai ngày nữa thôi... Thật đó..."
Đáy mắt Mặc Phù Bạch sâu thẳm.
Cảm xúc trong đó lại chẳng ai có thể thấu hiểu.
"Ngươi tin ta, chân của ngươi nhất định sẽ khỏi... Ngươi sẽ giống như người bình thường... Mặc Phù Bạch, ngươi là người tốt..."
"Ngươi sốt đến hồ đồ rồi, ta đưa ngươi về nhà."
Khương Ấu An lắc đầu, nắm chặt vạt áo Mặc Phù Bạch, khóe mắt có giọt nước mắt lăn xuống.
"Ta không muốn về Khương gia... Không muốn về... Đó không phải nhà của ta... Đó là nhà của Khương Diệu Diệu..."
Mặc Phù Bạch nói: "Không về Khương gia, về vương phủ..."
Giọng nói tuy trầm, nhưng vẻ lạnh lẽo đã giảm đi.
Khương Ấu An gật gật đầu, "Về vương phủ, ta sẽ ngoan lắm... Mặc Phù Bạch, ngươi đừng đuổi ta đi... Ta nhất định sẽ ngoan ngoan ngoan..."
"Không đuổi."
Ngoài động, Cao thị vệ chân phải mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ một gối xuống đất.
Mẹ kiếp, chủ tử lại kiên nhẫn trả lời nữ nhân kia như vậy...
Nữ nhân kia cũng sốt đến hồ đồ rồi, dám gọi thẳng tên chủ tử?!
Nghe Mặc Phù Bạch nói vậy, Khương Ấu An hít hít mũi, mặt càng lúc càng đỏ, nói năng cũng càng thêm lộn xộn: "Mặc Phù Bạch, bọn họ nói ngươi máu lạnh, rõ ràng ngươi tốt như vậy... Ngươi nhất định phải sống lâu một chút, như vậy ta mới có thể ôm đùi ngươi lâu hơn..."
"Mặc Phù Bạch, ngươi không cho ta tìm thần y, nhưng ta vẫn muốn tìm. Chân của ngươi phải khỏi, mặt của Tuyết Dao tỷ tỷ cũng phải khỏi... Mặc Phù Bạch, ngươi sinh ra thật là đẹp trai..."
Hai thị vệ bên ngoài: "............"
"Mặc Phù Bạch... Ta lạnh quá..."
Hai tay Khương Ấu An luồn qua nách Mặc Phù Bạch, cả người chui vào vòng tay tỏa ra hơi ấm.
Khi cảm nhận được hai cơ thể dán chặt vào nhau không một khe hở, thân thể Mặc Phù Bạch cứng đờ.
Một mùi hương thanh mát thoang thoảng chui vào mũi hắn.
Một cảm xúc khác lạ lan tỏa khắp người.
Thấm sâu vào từng ngóc ngách trong cơ thể.
Toàn bộ cơ bắp đều căng cứng lại.
Nhưng dường như cảm nhận được sự cứng đờ đó, một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa lưng hắn, thiếu nữ mơ màng nói, "Mặc Phù Bạch, ngươi đừng sợ, chân của ngươi nhất định sẽ khỏi, ngươi đừng lo lắng, đừng buồn..."
Mặc Phù Bạch: "............"
Bàn tay nhỏ bé mềm mại, xoa bóp nhẹ nhàng.
An ủi dịu dàng.
Và kỳ lạ thay.
Thân thể cứng đờ kia, đang dần dần thả lỏng.
"Ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi..."
"Bạch thần y sắp... sắp xuất hiện rồi..."
Thiếu nữ vẫn còn vô thức lẩm bẩm.
Không biết đã qua bao lâu.
Âm thanh dần dần biến mất.
Dường như đã qua rất lâu.
Một giọng nói khẽ khàng, pha lẫn một cảm xúc khó tả.
Vừa thấp, vừa nhẹ.
Hắn nói.
"Ngốc."
...
...
Đêm tối mịt mùng.
Dưới chân Hắc Thủy Lĩnh.
Người đàn ông dáng vóc cao lớn đặt thiếu nữ trong lòng xuống xe ngựa, đắp tấm chăn mỏng cho nàng.
"Chủ tử, chúng ta đã bắt được ba tên hắc y nhân, chúng đến Hắc Thủy Lĩnh để mai phục ngài vào ngày mai."
Từ thị vệ hạ giọng.
Ngày mai, chủ tử của bọn họ sẽ lấy thân phận Bạch thần y đến Hắc Thủy Lĩnh, dụ những kẻ luôn muốn lấy mạng Bạch thần y ra.
"Dẫn đến."
Từ thị vệ nghe lệnh, nhanh chóng dẫn ba người đến.
Ngay lập tức, Mặc Phù Bạch đã rút thanh kiếm bên hông Cao thị vệ.
Lưỡi kiếm dưới ánh trăng tỏa ra hàn khí sắc bén, giống như đôi mắt phượng thâm trầm của hắn.
Nhất kiếm phong hầu.
Ba người ngã xuống đất.
Máu tươi róc rách chảy.
Con người thanh tuyển tự phụ ấy, dường như là vị vương bước ra từ bóng tối.