Vừa về đến vương phủ, Khương Ấu An đã chạm mặt Thần Nam Vương phi đang chuẩn bị ra ngoài.
Cung Ngọc Yến thấy Khương Ấu An, mắt liền sáng lên.
Ngay sau đó, bà khẽ khụ hai tiếng, nói: "Ta nghe nói con lại gây chuyện, xung đột với Mộ gia bên ngoài?"
Khương Ấu An hành lễ, định mở miệng.
Tên thị vệ sợ vương phi trách mắng Khương Ấu An, vội vàng bẩm: "Bẩm vương phi, là Mộ gia gây sự với Thế tử phi trước. Thế tử gia đã phái thuộc hạ đi dạy dỗ người Mộ gia rồi ạ."
Cung Ngọc Yến nghe vậy thì ngẩn người: "Con ta phái người đi dạy dỗ Mộ gia?"
"Dạ, đúng vậy."
Cung Ngọc Yến không khỏi nhìn Khương Ấu An thêm vài lần.
Khương Ấu An nghe ra trong giọng Thần Nam Vương phi không có ý giận dữ.
Nàng liếc nhìn mặt Cung Ngọc Yến, nghĩ đến chắc chắn bà đang dùng mặt nạ do mình điều chế, đáy mắt thoáng hiện ý cười.
"Mặt nạ con dâu điều chế, Vương phi nương nương dùng có quen không ạ? Con dâu còn mấy bình trong phòng, nếu nương nương thích, lát nữa con bảo Xuân Đào mang qua cho."
Cung Ngọc Yến không nhìn Khương Ấu An, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc mai: "Tạm được, ta miễn cưỡng nhận vậy."
Khương Ấu An nén cười: "Dạ."
Cung Ngọc Yến còn nhớ phải đi khoe mặt nạ với mấy khuê mật, nhưng mới đi được vài bước lại quay đầu: "Ấu An này."
Khương Ấu An xoay người.
Cung Ngọc Yến không nhìn vào mắt Khương Ấu An, nói: "Xuân Đào nha hoàn kia trước giờ chỉ làm việc nặng nhọc trong bếp, nếu hầu hạ không tốt... thì đổi người khác đi!"
Trong mắt Khương Ấu An ánh lên ý cười: "Vâng ạ."
Cung Ngọc Yến đi rồi.
Đi được một đoạn xa, bà liền kéo Trương ma ma lại gần, phấn chấn nói: "Đến mùa hanh khô này, cái mặt của ta coi như được cứu rồi."
"Đúng vậy! Còn có cái mỹ dung cao kia nữa, bôi vào buổi sáng, mặt phu nhân lại trắng lại mịn."
Trương ma ma nghĩ thầm, khi nào cũng phải xin Thế tử phi một lọ về dùng thử.
"Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi tìm đám tỷ muội của ta, cho bọn họ lác mắt chơi."
Cung Ngọc Yến vui vẻ ra khỏi phủ.
Vì Mặc Phù Bạch chân cẳng bất tiện, nên ban ngày hắn thường ở thư phòng nhất.
Khương Ấu An gõ cửa.
"Vào đi."
Trong thư phòng vọng ra giọng nói trầm thấp dễ nghe của nam nhân.
Nghe thôi cũng thấy thoải mái.
Vừa mở cửa, Mặc Phù Bạch gần như theo bản năng ngước mắt, đúng lúc chạm phải nụ cười tươi tắn rạng rỡ của Khương Ấu An.
"Thế tử điện hạ."
"Có việc?"
Chỉ hai chữ ngắn gọn.
Ý cười trên mặt Khương Ấu An càng đậm.
Đây là đang làm giá sao?
Cũng phải, mấy ngày trước nàng gây chuyện, vừa về phủ hắn đã phái người tìm nàng.
Hôm nay khác, hắn không sai ai gọi, nàng tự mình đến.
"Điện hạ, ta có thể ngồi một lát không? Ta đi một đường về, hơi mệt."
Mặc Phù Bạch chậm rãi bưng chén trà trên tay, nhấp một ngụm, rồi từ từ nhìn nàng: "Cần ta sai người dọn ghế cho ngươi?"
"Vậy thì không cần." Khương Ấu An cười nói, tự kéo ghế ngồi đối diện hắn.
Hai người chỉ cách nhau một chiếc án thư, Mặc Phù Bạch thậm chí có thể thấy rõ những sợi lông tơ mịn màng trên má nàng, hắn vô thức sờ vào thân chén trà, rồi bình tĩnh dời tầm mắt: "Ngươi muốn nói gì?"
"Điện hạ, chàng có biết Bạch thần y không?" Khương Ấu An hỏi.
Mặc Phù Bạch khẽ khựng lại khi vuốt ve thân chén trà: "Rồi sao?"
"Trước kia ta từng học y thuật với đại phu Vân Bạch Đường, nghe nói, vị Bạch thần y kia từng chữa khỏi bệnh cho người tàn tật ở chân..."
Khương Ấu An cũng chú ý đến những thay đổi nhỏ trên mặt Mặc Phù Bạch.
Thấy hắn không lộ vẻ khó chịu, nàng mới tiếp tục:
Mặc Phù Bạch hơi nhướng mày, đôi mắt phượng đen láy sâu thẳm: "Ngươi tìm được hắn?"
"Không dám chắc, nhưng ta muốn tìm."
"Để chữa chân cho bản Thế tử?"
Khương Ấu An gật đầu, khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay nâng cằm: "Thế tử điện hạ đối tốt với ta như vậy, ta cũng muốn giúp chàng."
Mặc Phù Bạch: "..."
Trong tầm mắt hắn, đôi mắt nàng thuần khiết, không vướng chút tạp niệm nào.
Một lát sau, Mặc Phù Bạch khẽ hừ lạnh một tiếng: "Bản Thế tử khi nào tốt với ngươi? Tự mình đa tình."
"Chàng cho ta ở lại chẳng phải là tốt với ta rồi sao?"
Hơn nữa... ở Liễu gia hôm đó, Xuân Đào đã nhắn nhủ.
Bảo nàng đừng làm mất mặt vương phủ.
Khương Ấu An mơ hồ cảm thấy, hắn thật ra có ý định đứng ra bảo vệ nàng.
Mấy ngày nay, nàng ở vương phủ sống thật thoải mái.
Khi nói chuyện với hắn, nàng cũng ngày càng thoải mái hơn.
Con người này, ngoài lạnh trong nóng mà...
Cho nên nàng cũng muốn giúp hắn.
Mặc Phù Bạch dùng nắp trà gạt đi bọt trà trắng, khẽ rũ mi mắt, hàng mi đen như lông quạ run rẩy: "Ngươi cho rằng đôi chân này của bản Thế tử có thể chữa khỏi?"
Nhấp một ngụm trà, hắn chậm rãi đặt chén xuống.
Khương Ấu An đứng dậy.
Nàng đi đến đối diện.
Đẩy xe lăn lại gần, rồi đi đến trước mặt hắn, từ từ ngồi xổm xuống, như đêm đầu gặp gỡ, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mang vẻ kiên định.
Gật đầu thật nghiêm túc.
"Sẽ khỏi thôi, điện hạ đừng nản lòng, chàng nhất định sẽ đứng lên được."
Khương Ấu An nhớ lại miêu tả của tác giả về Mặc Phù Bạch trong truyện, chân của hắn về sau quả thật đã khỏi.
Nhưng nàng muốn hắn có thể đứng lên sớm hơn.
Mặc Phù Bạch thấy rõ sự kiên định trong mắt nàng.
Ánh sáng trong đôi mắt ấy khiến người ta không thể rời mắt.
Muốn nhìn thêm một chút...
Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Ấu An cảm thấy Mặc Phù Bạch quả thực rất đẹp trai.
Kiếp trước, nàng cảm thấy năm vị thiếu gia Khương gia là những nam nhi tuấn tú nhất kinh thành.
Nhưng sau khi thấy Mặc Phù Bạch, nàng mới phát hiện, người này mới thật sự là tác phẩm tỉ mỉ của tạo hóa.
Đặc biệt là đôi mắt kia, như bầu trời đêm bao la, lại như viên ngọc bích giữa biển khơi, là vẻ đẹp không thể khinh nhờn.
Thời gian dường như ngừng lại.
Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau...
Khương Ấu An bị tê chân, không cẩn thận ngã ngồi xuống đất.
Tiếng động vang lên, cả hai gần như đồng thời dời tầm mắt.
"Ách..." Không hiểu vì sao, Khương Ấu An đột nhiên cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
"Ngươi muốn nói gì?" Giọng nói lạnh nhạt của Mặc Phù Bạch vang lên trên đỉnh đầu.
"Ách, ta sẽ cố gắng hết sức đi tìm vị Bạch thần y kia..."
Mặc Phù Bạch im lặng.
Khương Ấu An sờ sờ mũi, không dám nhìn hắn.
Không khí lại lần nữa tĩnh lặng.
Khương Ấu An cúi đầu, nghịch nghịch đường thêu trên tay áo.
Cho đến khi nhịp tim dần dần bình tĩnh...
Mặc Phù Bạch không biết đang nghĩ gì, ánh mắt tối sầm lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới mấp máy môi, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, chân đã bị ai đó chạm vào.
Hắn cúi đầu nhìn xuống cô gái.
Chỉ thấy nàng ngồi dưới đất, đầu gối lên đùi hắn, ngủ rồi...
Tiếng thở đều đều, hàng mi thỉnh thoảng rung động.
"To gan."
Hắn phun ra hai chữ này.
Nhưng giọng lại rất nhẹ.
Rất nhẹ.
Mặc Phù Bạch vẫn bất động.
Không biết qua bao lâu, cô gái có lẽ thấy tư thế hơi khó chịu, dùng tay kê đầu, tìm một vị trí thoải mái trên đùi hắn.
Đôi mắt đen láy của Mặc Phù Bạch không hề chớp.
Một lúc lâu sau, hắn chống khuỷu tay lên tay vịn xe lăn, ngón tay chống thái dương bên trái, một lọn tóc đen rũ xuống.