Nụ cười vẫn còn nở trên môi Khương Ấu An.
“Ta hiểu mà. Với những hoàng thất, quý tộc như các ngươi, con cái nhà thương nhân như ta vốn dĩ chẳng có tư cách nói chuyện công bằng hay không. Hơn nữa, trên đời này, chuyện bất công còn nhiều nhan nhản, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đúng không?”
Rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt Khương Ấu An lại ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Không chỉ chịu đựng thôi đâu, ta còn mong mỏi nữa. Mong mỏi họ có thể thấy được những điều tốt đẹp ở ta, dù chỉ một chút ôn nhu như họ dành cho Khương Diệu Diệu thôi, ta cũng mãn nguyện rồi…”
Nước mắt Khương Ấu An cứ thế trào ra, không cách nào kìm nén.
Như thể tìm được một nơi để trút bầu tâm sự, nàng vừa khóc vừa cười.
Dù biết đây chỉ là một cuốn sách, nhưng sau khi sống cả một đời trong đó, nàng không thể trở lại vị trí của một độc giả được nữa.
“Đại ca thích uống trà, ta mỗi ngày gà chưa gáy đã dậy sớm thu thập sương sớm để pha trà cho huynh ấy, chỉ mong huynh ấy có thể xoa đầu ta như huynh ấy xoa đầu Khương Diệu Diệu.”
“Nhị ca bảo huynh ấy muốn uống canh gà hầm thịt nai, mà canh gà phải ninh nhỏ lửa ba ngày liền. Ta thức trắng đêm canh chừng trong bếp, chỉ để huynh ấy khen ta một câu.”
“Tam ca tính tình nóng nảy, dù huynh ấy bị ai khinh bỉ ở đâu, về nhà trút giận lên ta, ta cũng chẳng dám cãi nửa lời, ta biết huynh ấy cần xả giận.”
“Tứ ca từ nhỏ ốm yếu, không thể đi đâu xa, không thể sống cuộc đời như những nam nhi bình thường khác. Huynh ấy luôn nói mình sống trong bóng tối, Khương Diệu Diệu là mặt trời nhỏ của huynh ấy, có thể mang đến ánh sáng. Nhưng huynh ấy có từng để ý đến ta bên cạnh không?” Khương Ấu An chìa bàn tay nhỏ bé ra, trên đó không phải những vết chai sạn mà là những lỗ kim châm.
Một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay.
“Có ai từng nghĩ, vì sao ta lại muốn học y không?”
“Ngũ ca ham chơi, luôn chê ta lắm lời, ta chỉ không muốn thấy huynh ấy bị phạt.”
“Mỗi lần phụ thân đi buôn hàng về, luôn mua đủ loại váy áo xinh đẹp, nhưng người đâu biết, những bộ đó đều vừa với Khương Diệu Diệu. Dù ta có nhắc, người cũng quên mất.”
“Mẫu thân bảo, ‘Dù sao Tiểu Lục tay nghề thêu thùa của con khéo léo, con muốn mặc váy kiểu gì thì tự may lấy là được’. Người không hiểu, ta cũng như những cô nương khác, thấy váy đẹp, cũng muốn mặc ngay lên người…”
Khương Ấu An biết rõ, người đang ngồi trước mặt mình, chính là đại vai ác sẽ làm nghiêng đảo Diệu Quốc sau này. Hắn tự phụ, lạnh lùng, keo kiệt cả một lời nói.
Đến liếc mắt nhìn ngươi hắn cũng không thèm.
Nàng vốn không định nói những điều này với hắn.
Nhưng những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay, như vỡ đê, nếu không giải tỏa ra, nàng sẽ chết mất.
Khương Ấu An ngồi bệt xuống đất, vạt áo hỉ phục xòe rộng. Nàng ôm lấy đầu gối, nước mắt tuôn rơi như những hạt châu đứt dây.
Nàng đưa tay lau nước mắt, nhưng lau mãi vẫn không sạch.
Giọng nói nghẹn ngào, mang theo nỗi ủy khuất nghẹn ứ: “Ta cũng không muốn gả vào vương phủ, càng không muốn làm một người vợ bị bỏ rơi. Thiên hạ rộng lớn như vậy, cớ sao không có chỗ dung thân cho ta?”
Trên chiếc xe lăn, nam tử cao quý nhìn nàng từ trên cao.
Đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Mệnh.”
Vạn sự đều là mệnh.
Nghe được một chữ ấy, Khương Ấu An lại cười ngây ngốc, ngẩng đầu mặc cho nước mắt lăn dài xuống vạt áo: “Điện hạ, giờ ta không tin số mệnh đâu.”
Trước khi xuyên sách, nàng là một nữ nhân hiện đại. Sau khi sống một đời trong sách, trọng sinh trở lại, nàng đã khôi phục tất cả ký ức.
Tuyệt đối sẽ không để ai muốn làm gì thì làm nữa!
Mặc Phù Bạch dường như nhớ ra điều gì, trong đôi mắt lạnh lẽo như đáy hàn đàm, tựa hồ có một hòn đá nhỏ rơi xuống, tạo nên những gợn sóng li ti rồi vụt tắt.
Khương Ấu An bị cái lạnh đánh thức.
Thì ra nàng khóc lóc một hồi rồi ngủ thiếp đi trên ghế.
Trên người vẫn mặc hỉ phục, nến đã tàn, ngoài cửa sổ ánh bình minh rọi vào, nhạt nhòa.
Trên chiếc giường chạm hoa lê, không thấy bóng dáng Mặc Phù Bạch đâu.
Khương Ấu An rửa mặt xong, thay một bộ váy dài màu xanh lơ, phối với dải lụa cùng màu, buộc một nút trên búi tóc, phần còn lại để xõa.
Nàng ngồi yên trong phòng, chờ đợi.
Đến khi trời sáng hẳn, Trương ma ma từ Vân Thủy Viện đến.
Trương ma ma hai tay đút trong ống tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thế tử phi, vương phi miễn cho cô việc sớm tối thỉnh an, bảo cô khi nào rảnh rỗi thì đừng đi lại lung tung trong phủ.”
Ý tứ rất rõ ràng, Khương Ấu An hiểu.
Đồng thời cũng biết, mình tạm thời sẽ không trở thành một người vợ bị ruồng bỏ.
Khương Ấu An dẫn theo một thị vệ đi đến Khương gia.
Gần đến Khương phủ, đường sá đông đúc, xe ngựa không qua được.
Nàng liền xuống xe, đi bộ đến cổng lớn Khương phủ.
Ở cửa có hai tên gia đinh canh gác, một người quay vào báo, người còn lại ngăn nàng lại.
“Lục tiểu thư, xin cô chờ cho.”
“Không cần báo cáo, ta chỉ đến lấy lại đồ của mình thôi.”
Nói xong, Khương Ấu An bước qua ngưỡng cửa.
“Lục tiểu thư, cô làm khó nô tài quá…”
Lời còn chưa dứt, một giọng nói già nua vang lên: “Ngăn cô ta lại!”
Từ đằng xa, lão phu nhân Khương gia được nha hoàn đỡ, đang tiến về phía này.
Khương Ấu An lạnh lùng nhìn người đến.
Lão phu nhân mặc áo gấm hoa lệ, trên đầu đội đai trán đính hồng bảo thạch, mặt mày cau có, chỉ thẳng vào mũi Khương Ấu An quát: “Đồ nghiệt chủng, gả vào vương phủ còn chưa đủ thỏa mãn sao? Con có thể làm thế tử phi, đó là phúc đức con tu từ kiếp trước! Tối qua hỉ yến chưa tàn, con ở ngoài vương phủ trước mặt tân khách điên điên khùng khùng, khóc lóc om sòm, thật là làm mất hết mặt mũi Khương gia ta và vương phủ!”
Tối qua, có người cố ý đến báo cho Khương gia bọn họ chuyện này.
Còn nói, e rằng sáng mai, con dâu sẽ bị đuổi ra khỏi vương phủ.
Quả nhiên là vậy!
Cũng may, vương phủ không liên lụy đến Khương gia, nếu không cả nhà họ, đã bị con nghiệt chủng này hại thảm rồi.
Khương Ấu An cười như không cười, nhưng trong mắt không có một tia ý cười: “Nếu lão phu nhân cho rằng đây là một mối tốt, sao không để Khương Diệu Diệu gả vào vương phủ?”
Tiếng “lão phu nhân” khiến lão phu nhân Khương gia hơi giật mình, rồi lập tức nhíu mày nói: “Con nói năng gì vậy? Con đã gả vào vương phủ rồi, nói những lời này còn có ý nghĩa gì? Với lại Diệu Diệu nhà ta còn nhỏ, ta còn muốn nó ở nhà bồi ta thêm.”
Vương phủ là nhà cao cửa rộng thì sao?
Nghe nói thế tử Thần Nam Vương còn yếu hơn cả lão Tứ, hơn nữa dung mạo xấu xí, nhìn là biết kẻ đoản mệnh, Diệu Diệu nhà bà gả qua đó chẳng phải là phải thủ tiết sao?
Kinh thành này đâu chỉ có mỗi Thần Nam Vương phủ là vương công hầu tước, với điều kiện của Diệu Diệu nhà bà, gả cho hoàng tử cũng không quá đáng.
Huống hồ, năm xưa vị thầy bói kia chẳng phải đã nói sao? Diệu Diệu là mệnh phú quý, là phúc tinh của Khương gia bọn họ.
Khương Ấu An sao không biết ý đồ của lão phu nhân Khương gia, nàng cười châm chọc: “Đúng vậy, Khương Diệu Diệu còn nhỏ.”
Quả thật là nhỏ, còn non hơn nàng nửa canh giờ nữa cơ.
Lão phu nhân nghe vậy, vẻ mặt hơi không tự nhiên, nhưng rất nhanh bà lại nhăn mày: “Có phải con bị vương phủ đuổi ra rồi không? Con đã xuất giá, coi như bát nước hắt đi rồi, không có lý do gì mà về Khương gia ở nữa! Hơn nữa cũng không có cái lệ đó, mấy ca ca con còn chưa cưới vợ, mặc kệ con về vương phủ cầu xin họ, hay là ở đâu khác, tóm lại là đừng về Khương gia!”