Tiểu Niệm Niệm im lặng, chỉ mở to đôi mắt trong veo nhìn Khương Uẩn Trần.
"Thật ra, giờ nàng ấy sống tốt lắm... Ta nghe nói, người bên đó đối xử với nàng ấy không tệ, tính tình nàng ấy cũng cởi mở hơn nhiều..."
"Ta biết, nàng ấy như vậy là tốt rồi, nàng ấy như vậy, cũng là điều ta luôn mong mỏi. Chỉ là thân thể này của ta e là không trụ được nữa, trong lòng ta vẫn luôn khát khao, có thể như xưa, cả nhà quây quần ăn bữa cơm... Dù chỉ một lần thôi cũng được..."
Khóe miệng Khương Uẩn Trần cong lên chua xót.
Anh đưa tay che miệng ho khan vài tiếng, rồi như chìm vào thế giới riêng, tiếp tục: "Trong lòng ta luôn rõ, An An vốn không thích làm phiền người khác, việc gì cũng tự mình gánh vác. Nhưng nàng ấy là con gái mà..."
"Ta muốn nàng ấy học cách kêu mệt, giống Diệu Diệu ấy, gặp chuyện khó giải quyết thì có thể nũng nịu, kêu một tiếng 'mệt quá'... Chứ không phải cắn răng chịu đựng, đến khóc cũng lén lau nước mắt. Nàng ấy cười rạng rỡ như vậy, nên giống Diệu Diệu mà cười nhiều hơn, làm một mặt trời nhỏ, chứ không phải như ta, chỉ xứng ở nơi không có ánh sáng..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play