Khương Diệu Diệu sai người khiêng Khương Thư Nhi đi, Lâm Kiến Nhạc cũng vội vã đuổi theo.
Đám đông hiếu kỳ dần tản, Khương Ấu An cũng bảo tiểu nhị dọn dẹp cái bàn dài.
"Cổ nhân nói cấm có sai, thượng bất chính hạ tắc loạn, Tiền Vân Cẩm theo gã kia ba năm trời, Khương Thư Nhi cùng Tiền Chính Minh lẽ nào không hay biết?" Khương Phong Văn lắc đầu ngao ngán.
"Với chuyện vừa xảy ra, cả nhà họ còn mặt mũi nào ở lại kinh thành nữa chứ!" Khương Dương hả hê trong lòng.
"Giờ thì nhà họ cũng không còn đường về Cổ Linh quốc. Khương Khải với Tiểu Ngũ lại vừa đỗ đạt, Khương gia mình càng ngày càng phất. Dù vậy, Khương Thư Nhi ắt chẳng nỡ rời đi đâu, ả mặt dày quen rồi, nhất định bám trụ lại. Huống hồ, lão phu nhân xưa nay vốn thiên vị, từ nhỏ đã thương yêu Khương Thư Nhi, dù thanh danh nhà họ có thối hoắc, lão phu nhân cũng chẳng bạc đãi đâu." La thị nói.
Khương Ấu An cẩn thận bày biện tuyết ngưng cao lên kệ, khẽ mỉm cười: "Lão phu nhân mà không đuổi nhà họ Tiền đi, Khương gia ta đừng hòng có ngày yên bình."
Khương Phong Văn ngẫm nghĩ: "Mấy hôm trước, ta vừa gặp Lưu chưởng quỹ của hiệu cầm đồ Khương gia. Hắn than vãn với ta rằng Tiền Chính Minh ở cửa hàng chỉ tổ vướng chân, việc gì cũng xía vào, nhưng chẳng nghĩ ra được chủ trương nào hay ho. Hắn còn bảo Khương Tu Trạch mấy ngày nay chẳng thèm bén mảng đến cửa tiệm, e là đã sinh hiềm khích với người nhà họ Khương."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT