"Bổn vương phi quả thật càng sống càng mặn mà... Nhưng cái đám mụn đáng ghét này, ta đã ở chùa chiền bao nhiêu ngày rồi, sao vẫn không chịu lặn đi cho khuất mắt? Thật phiền phức! Mau đem gương dẹp đi!"

Khương Ấu An đang định thừa dịp Thần Nam Vương phi có vẻ vui vẻ mà tiến vào, nhưng nghe câu này, nàng thấy sai sai, một chân đã lỡ dở, tiến thoái lưỡng nan.

"Sao ả còn chưa tới?"

"Lão nô ra ngoài xem sao."

Lời còn chưa dứt, Khương Ấu An đã bước vào.

Trước mắt nàng, một phụ nhân khoác áo gấm lộng lẫy, ngũ quan diễm lệ sắc sảo, dù đã có tuổi, nhưng có thể đoán được khi còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Gương mặt cũng coi như bảo dưỡng kỹ, chỉ là lấm tấm những nốt mụn đỏ nhỏ li ti.

"Vương phi nương nương..."

Nhận ra người tới, Cung Ngọc Yến khựng lại.

Sau đó, bà ta đánh giá Khương Ấu An từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ánh mắt trên khuôn mặt nàng.

Ngày thành thân, nàng ta từ hỉ phòng chạy trốn, khóc lóc om sòm, bà đã thấy rõ dung mạo nàng ta, sao hôm nay lại khác biệt đến vậy?

Cung Ngọc Yến ngồi trên cao, hừ lạnh một tiếng.

Chưa đầy ba giây sau, bà ta đã xả một tràng:

"Ngươi tưởng rằng có thánh thượng tứ hôn, ta không dám đuổi ngươi đi chắc? Ngày thành thân, ngươi khóc lóc ầm ĩ, hôm sau hồi môn, ngươi biến vương phủ ta thành trò cười cho dân chúng kinh thành! Mấy bà công tước quý phu nhân kia biết rõ ta ở chùa tu tịnh, bao nhiêu chùa miếu không tới, cứ phải đến cái chùa ta ở, chẳng phải đến chế giễu Thần Nam Vương phủ thế tử phi khó đặt chân chốn thanh nhã hay sao?"

"Nhìn thấy ngươi là ta bực mình rồi, xéo mau, đừng có đứng trước mặt ta ngứa mắt!"

Khương Ấu An còn chưa kịp đi, Cung Ngọc Yến lại quát: "Đứng lại đó cho ta!"

Khương Ấu An: "........."

Vương phi cứ thế thao thao bất tuyệt.

Khương Ấu An thật không thể tin nổi.

Một người tính khí bộc trực, ăn ngay nói thật như Thần Nam Vương phi, sao lại nuôi dạy ra Mặc Phù Bạch tính tình thanh lãnh đến vậy?

Nhìn Thần Nam Vương phi như một khẩu súng máy, Khương Ấu An chợt nhớ đến một bộ phim đã xem hồi còn bé.

"Quan xẩm lốc cốc".

Vương phi mà huấn luyện, chắc người chết cũng phải bật dậy ấy chứ.

Đúng lúc này, Trương ma ma từ ngoài vào, báo: "Phu nhân, thế tử gia tới ạ."

Giây tiếp theo.

Khương Ấu An được chứng kiến thế nào là "biến sắc mặt".

Vừa nãy còn phun trào không ngớt, Thần Nam Vương phi ngay lập tức dịu dàng, mắt ngấn lệ, biến thành một bà mẹ hiền lành.

Khương Ấu An: "?"

"Nhi tử a..."

Khi thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch vào nhà, Cung Ngọc Yến gần như nhào tới.

Nhưng Mặc Phù Bạch liếc mắt một cái, Cung Ngọc Yến vội phanh gấp, sửa lại trâm cài trên búi tóc, khẽ khàng: "Nhi a, con còn chưa nghỉ ngơi sao? Đầu thu sáng tối nhiệt độ chênh lệch lớn, sao con mặc phong phanh vậy? Sao mấy hôm không gặp, con gầy đi nhiều thế? Con..."

"Nương, con tưởng con đã nói rất rõ với người rồi." Mặc Phù Bạch nhíu mày.

Cung Ngọc Yến vội che miệng, "Nương không nói, không nói lời thừa thãi."

Khương Ấu An cuối cùng đã được chứng kiến thế nào là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn"...

Người có thể nói ra cái lời đá văng cả vương gia, trước mặt nhi tử lại chẳng khác nào một con thỏ con.

Thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch đến bên Khương Ấu An rồi lui ra ngoài.

Cung Ngọc Yến cũng trở lại vị trí, trong mắt chỉ có con trai, không thèm liếc Khương Ấu An lấy một cái.

"Thế tử điện..."

Lời còn chưa dứt.

Mặc Phù Bạch đã quay đầu, nhìn Khương Ấu An.

Thần sắc lãnh đạm, đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng.

"Ai cho phép ngươi đứng nói chuyện với ta?" Nói rồi, Mặc Phù Bạch lạnh lùng: "Ngồi xuống."

Trương ma ma vội kê ghế.

Cung Ngọc Yến bỗng thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời không biết sai ở đâu.

Khương Ấu An biết, Mặc Phù Bạch không thích người khác nhìn xuống mình, nên ngồi xuống.

"Ở Ngọc An Tự mấy ngày, có chuyện gì xảy ra không?" Mặc Phù Bạch hỏi Cung Ngọc Yến.

"Còn không phải Lưu Quốc Công phu nhân với..."

Thấy Cung Ngọc Yến sắp thao thao bất tuyệt, Mặc Phù Bạch ngắt lời, nói với Trương ma ma: "Ngươi nói đi..."

"Bẩm thế tử gia, sáng nay, Lưu Quốc Công phu nhân cùng hai vị phu nhân hầu tước bồi Mộ chiêu nghi đến Ngọc An Tự dâng hương bái phật, nhắc đến chuyện hồi môn của thế tử phi... Lời lẽ toàn những điều khó nghe..."

Mặc Phù Bạch mặt vô biểu tình, "Mộ chiêu nghi?"

"Chính là cô nương xuất thân từ nhà buôn gần đây thân thiết với Ngọc Quý Phi, lại được sủng ái ấy..."

Cung Ngọc Yến còn chưa dứt lời, bị Mặc Phù Bạch liếc một cái, giọng càng ngày càng nhỏ.

Vẻ mặt ấm ức chẳng giống mẹ của Mặc Phù Bạch chút nào.

Khương Ấu An chìm vào suy tư.

Mộ chiêu nghi này, hẳn là đại tiểu thư Mộ gia, thế lực ở kinh thành sánh ngang Khương gia. Cũng là nhà buôn, nhưng đại tiểu thư Mộ gia được đương kim thánh thượng để mắt tới khi ngài cải trang vi hành, rồi vào cung.

Nhớ đến những chuyện đã xảy ra kiếp trước, Khương Ấu An cau mày.

Nàng dứt khoát không nghĩ nữa, mắt nhìn vào vai phải của Mặc Phù Bạch. Trên áo gấm trắng không vương chút bụi, lại có một sợi tóc đen.

Khương Ấu An hơi tiến lại gần Mặc Phù Bạch.

Cung Ngọc Yến nhướng mày.

Thấy Khương Ấu An tiến gần thêm một chút, nhặt một sợi tóc trên vai phải Mặc Phù Bạch.

"Các nàng đều..." Mặc Phù Bạch dường như phát hiện, ngữ khí khựng lại một giây, rồi tiếp tục hỏi Trương ma ma: "Nói những gì?"

Trương ma ma trả lời.

Khương Ấu An đã ngồi thẳng lại nghiêm chỉnh.

Cung Ngọc Yến thì trợn tròn mắt, rồi quay mặt đi, không để ai thấy vẻ mặt không thể tin nổi của bà.

Không đúng a!

Tính tình của nhi tử bà, bà rõ hơn ai hết. Từ nhỏ đã không cần nha hoàn hầu hạ, năm mười lăm tuổi, trong viện bà có một nha hoàn không biết tốt xấu to gan quyến rũ Mặc Phù Bạch, suýt bị thị vệ đánh chết ngay tại chỗ, từ đó về sau, cấm tiệt nha hoàn trong phủ bén mảng đến Tử Lâm Viện.

Vừa rồi nha đầu kia đứng bên cạnh Mặc Phù Bạch, bình thường chỉ cần ai như vậy là đã bị bà bắt quỳ xuống nói chuyện rồi, mà nhi tử lại bảo người ta ngồi xuống?

Nha đầu này hình như còn ở trong Tử Lâm Viện nữa?

Cung Ngọc Yến càng nghĩ càng kỳ quái.

Nghĩ mãi vẫn không ra lẽ.

"Mẫu thân nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừ... Được, nhi tử con cũng nghỉ sớm." Cung Ngọc Yến đáp.

Khương Ấu An định thần lại, đứng dậy hành lễ.

Lúc này không đi, còn chờ nghe vương phi lải nhải hay sao!

Khương Ấu An đẩy xe lăn, đưa Mặc Phù Bạch rời khỏi Tùng Tuyết Viện.

Cung Ngọc Yến đứng dậy, vươn nửa người trên nhìn quanh, đến Trương ma ma cũng phải liếc nhìn bà mấy lần.

"Trương ma ma, ngươi thấy không, nhi tử ta vậy mà để nha đầu kia đẩy nó đi! Ngươi nói xem, ta không ở phủ mấy ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trương ma ma suy nghĩ một lát, "Phu nhân, lúc mới hồi phủ, nô tỳ nghe Ngọc Kiều nói, thế tử phi điều chế huân hương có thể giảm bớt chứng đau đầu của thế tử gia ạ."

"Thật sao? Bệnh đau đầu của con ta có đỡ hơn không?" Cung Ngọc Yến mở to mắt hỏi.

"Theo ý các thị vệ trong phủ, đã mấy ngày rồi, thế tử gia cũng không nổi giận gì."

"Vậy à..."

Cung Ngọc Yến nghĩ ngợi, lông mày lập tức nhướn cao, "Nha đầu kia xem ra cũng không đến nỗi ngứa mắt lắm."

Trương ma ma: "........."

Được thôi... Vương phi vốn là người như vậy mà.

Trong phủ nhiều thị vệ như vậy, vương phi đều thấy Từ thị vệ với Cao thị vệ đẹp trai hơn các thị vệ khác.

Chỉ vì, hai vị thị vệ là tâm phúc của thế tử gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play