Từ sau ngày tỷ thí hôm đó, Vô Vi chân nhân không xuất hiện lại, nhưng đã giới thiệu cho nam chính một vị thần y.

【Đinh đoong! Do danh phận “Cố Dao” không phải nhân vật gốc trong nguyên tác, là sản phẩm phát sinh sau khi hệ thống can thiệp vào thế giới xuyên sách, thiết lập nhân vật có độ linh hoạt cao, tùy ký chủ tự do điều chỉnh. Khuyến nghị ký chủ lựa chọn thiết lập nhân vật có lợi cho việc giảm giá trị thù hận của nam chính nhé~】

Tiếng chuông hệ thống tan dần trong đầu Thẩm Tu Viễn.

Mạnh Viêm đứng trong Tố Vấn Đường của Vô Vi phong, cách một tấm rèm lụa màu lam, nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau tấm rèm. Hắn cúi mình bước lên nghênh đón, lễ nghi đầy đủ, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác lạnh lẽo.

Sư phụ nói hắn hôm đó tiêu hao linh lực quá độ, sợ làm tổn thương linh mạch, nên đã mời một vị thần y từng quen biết đến điều dưỡng giúp. Vì thần y không phải người của Vô Vi phong, nên cũng không bắt mạch ở Hồi Xuân Đường, mà yêu cầu hắn đến nơi vắng vẻ hơn là Tố Vấn Đường để đón tiếp.

Hắn đùn đẩy không được, đành nhận lấy hảo ý của sư phụ.

Trước khi đến gặp thần y, hắn đã tự châm cứu và uống thuốc, che giấu hình xăm Thanh Long trên cánh tay. Không rõ vị thần y này có bản lĩnh thế nào, liệu có thể nhìn ra huyết mạch Thanh Long của hắn không.

Một bàn tay thon dài trắng ngần vén tấm rèm lụa lên, người phía sau rèm phong thái tuấn nhã, thanh nhã ôn hòa, song ánh mắt lại lạnh lùng, môi mỏng, khóe môi hơi cong lên.

“Cố Dao” ngồi xuống vị trí chủ tọa, nhận lấy chén trà Mạnh Viêm dâng lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi nâng mí mắt, giọng điệu đầy khinh miệt hỏi: “Ngươi là Mạnh Viêm? Muốn chữa bệnh gì?”

Mạnh Viêm:……

Hệ thống tốt bụng nhắc nhở: 【Ký chủ ký chủ! Hệ thống phát hiện ngài sắp đụng nhân thiết với ác độc sư huynh rồi đó!】

Thẩm Tu Viễn: 【Không giống đâu, chờ xem.】

Mạnh Viêm nói: “Vãn bối không rõ. Sư phụ có lòng tốt, đệ tử chỉ có thể tiếp nhận.”

“Cố Dao” nói: “Đưa tay ra.”

Ngón tay của “Cố Dao” rất lạnh, chạm lên tay Mạnh Viêm như băng tuyết giữa mùa đông. Hắn chỉ ấn mạch vài cái, liền hất tay đối phương ra, bắt chéo chân chế nhạo: “Linh mạch như vậy, Vô Vi chân nhân còn nói ngươi thiên tư xuất chúng? Cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Hệ thống:……

Nó hiểu rồi, thiết lập của ký chủ lần này khác với đại sư huynh ở điểm: dù đều ác độc và lạnh nhạt với nam chính, nhưng thần y này còn có kỹ năng mồm miệng độc địa cấp max.

Ký chủ làm vậy, thật sự ổn chứ?

Mạnh Viêm im lặng hồi lâu, giọng khàn khàn nói: “Tiền bối… sao lại nói vậy?”

Hắn thiên phú không tốt?

Nếu thiên phú của hắn thật sự giống như Cố Dao nói, vậy cả tộc Thanh Long chẳng phải đều là trò cười?

Thẩm Tu Viễn vừa tao nhã uống trà vừa âm thầm lắc đầu, giả vờ không thấy sắc mặt ngày càng khó coi của nam chính. Đợi cảm xúc của hắn lên men một lúc, mới mở miệng: “Ngươi bị bệnh từ trong bụng mẹ, linh mạch bị phong ấn từ nhỏ. Ngươi sư phụ nói ngươi thiên tư hơn người, ta còn tưởng là linh mạch cỡ nào, hóa ra chỉ là như thế ——”

“Ngài nói ta… từ nhỏ đã bị phong ấn linh mạch?”

Là thật hay giả?

Mạnh Viêm chấn động trong lòng, gần như ngay lập tức liên tưởng đến mối huyết hải thâm thù giữa Thanh Long và Huyền Vũ. Người ta thường nói phải nhổ cỏ tận gốc, chẳng lẽ Huyền Vũ từ trăm năm trước đã ra tay với linh mạch đời sau của Thanh Long tộc?

Cố Dao là người được sư phụ mời đến, lý ra sư phụ không biết huyết mạch Thanh Long của hắn, vậy thì không có khả năng sai người bịa ra chuyện này. Hai trăm năm qua Thanh Long tộc khó xuất nhân tài, chỉ gần đây mới có hắn là một tu sĩ Trúc Cơ, chẳng lẽ thật sự là vì…

Thẩm Tu Viễn nói: “Không tin?”

Mạnh Viêm nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn đáp: “Tiền bối đã nói, vãn bối không dám không tin.”

Nếu những lời Cố Dao nói là thật, vậy vì sao các y giả trong tộc Thanh Long chưa từng phát hiện chuyện linh mạch bị phong ấn? Chẳng lẽ, Cố Dao thật sự là một thần y lợi hại đến thế?

“Cố Dao” nhìn ra sự do dự trong mắt hắn, kéo dài giọng cười lạnh: “Nếu không phải sư phụ ngươi mời ta đến, ta còn chẳng thèm quan tâm đến chuyện của vãn bối.” Dứt lời liền đứng dậy, định vén rèm rời đi.

“Tiền bối xin dừng bước!” Mạnh Viêm buột miệng thốt lên, “Ý tiền bối là… có thể trị sao?”

Tình thế gấp gáp, hắn không thể không tin.

Thẩm Tu Viễn khẽ bật cười “hứ”, không buồn quay đầu, định rời đi thật.

“Nếu vậy, xin tiền bối cứu ta!”

Thẩm Tu Viễn tỏ ra cực kỳ chán ghét mà quay người lại, nói với Mạnh Viêm: “Suy nghĩ kỹ đi, muốn ta chữa bệnh, không chỉ cần nhân tình của sư phụ ngươi, ngươi cũng phải trả giá.”

Mạnh Viêm không để tâm đến thái độ của y. Dù sao thì những năm qua hắn luôn giả vờ mang huyết mạch Ba Xà, đã quen với đủ loại trào phúng và ác ý. Trên Vô Vi phong này, đại sư huynh đối xử với hắn tệ nhất. Mà nghĩ đến thái độ của đại sư huynh, lại thấy có vài phần giống vị thần y này.

Có lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi.

【Giá trị thù hận của nam chính -1, hiện tại: 89】

Hệ thống chấn động: 【Thì ra ký chủ làm vậy thật sự có thể giảm giá trị thù hận! Về sau hệ thống số 10086 chỉ nghe theo lệnh ký chủ!】

Trong Tố Vấn Đường, Thẩm Tu Viễn ở phía sau tấm rèm loay hoay một hồi, cuối cùng cũng nấu ra được một bát thuốc màu nâu.

Y cau mày hỏi hệ thống: 【Tại sao ta chỉ nấu ra thuốc sắc, mà không luyện được đan dược?】

Thần y trong giới tu chân chẳng phải đều biết luyện đan, còn có thể gọi thiên kiếp tới sao, sao y thì không? Rõ ràng chỉ cần một đợt uống đan là giải quyết xong, đến lượt y thì phải tắm thuốc, tẩy tủy, đổ thuốc vào mồm liên tục!

【Thân ái à, để hợp lý hóa cốt truyện, danh phận “Cố Dao” là… huyết mạch song linh căn Thủy – Mộc. Chỉ có song linh căn Hỏa – Mộc mới luyện được đan, Thủy – Mộc thì chỉ nấu thuốc thôi~】

Thẩm Tu Viễn uể oải: 【Hệ thống ngươi thắng rồi.】

Y chẳng thèm quan tâm mấy chữ bị hệ thống che mất là huyết mạch gì, chỉ nghĩ với tốc độ thế này, muốn sắc ra một bồn thuốc đủ độ để cho nam chính ngâm mình, sợ là mất nguyên cả ngày.

Y thong dong bước ra khỏi rèm, phong thái ngời ngời, như thần tiên giữa đời, nhưng lại lạnh lùng chế giễu nam chính đang nhắm mắt ngồi thiền: “Dậy sắc thuốc đi, linh mạch thành dạng này rồi mà còn biết mỗi tu luyện, thì có ích gì.”

Mạnh Viêm:……

“Thuốc ta đã phối xong. Ngươi là kim linh căn, kim khắc mộc, sau khi vào đó thì đừng dùng linh lực. Làm theo cách sắc thuốc bình thường, sắc một thùng to, rồi tự mình nhảy vào ngâm. Tắm thuốc đến khi linh mạch thông suốt, tu vi khôi phục thì mới được ra, không thì đừng có bước ra.” Thẩm Tu Viễn nói, “Ra cũng vô ích, với linh mạch như vậy mà còn cố tu luyện, chỉ tổ lãng phí tài nguyên.”

Mạnh Viêm nghiến chặt răng hàm dưới gật đầu, cho dù tính khí hắn tốt, thì cũng hơi không chịu nổi kỹ năng độc miệng của “Cố Dao”.

Lúc đi ngang qua đối phương, hắn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, dường như đã từng ngửi thấy trên Vô Vi phong.

Tay áo của “Cố Dao” được vén lên, mồ hôi lấm tấm nơi cổ, có vẻ như nơi sắc thuốc rất nóng. Trên cánh tay lộ ra một hình xăm mờ nhạt, ánh vàng xen lẫn lam, giống như huyết mạch lai tạp. Chỉ khi huyết mạch không thuần, mới xuất hiện những hình xăm mơ hồ và chẳng ra hình dáng gì như vậy.

Mạnh Viêm am hiểu sâu sắc về các loại tộc đồ, trong trí nhớ lục lại ra một loại có cánh nhỏ, hẳn là Kim Thiền.

“Cố Dao” là hậu duệ lai giữa Kim Thiền và một loại thủy thú nào đó. Kim Thiền tộc đã sớm chẳng còn mấy người, theo lý mà nói, huyết mạch “Cố Dao” còn thấp kém hơn Ba Xà của hắn.

Thế nhưng vị thần y này lại còn có tính khí lớn hơn hắn, và kiêu ngạo hơn nữa.

“Cố Dao” đột nhiên gọi Mạnh Viêm lại, lạnh nhạt nhắc: “Uống bát thuốc trên bàn trong đó đi.” Sau đó không đợi hắn trả lời, đã vung tay áo rời đi, dường như hoàn toàn không quan tâm đối phương có uống hay không.

Nam chính vì chữa linh mạch để báo thù, nhất định sẽ uống.

Y càng lạnh nhạt, càng tỏ ra không quan tâm, thì với người thận trọng như Mạnh Viêm lại càng dễ tin tưởng hơn.

Nếu ngay từ đầu cái thân phận “Cố Dao” này đã nhiệt tình săn sóc, có khi Mạnh Viêm sẽ nghi ngờ y có ý đồ khác.

Thẩm Tu Viễn quay về thay “mặt nạ”. Y chọn Tố Vấn Đường làm nơi chẩn trị chính vì nơi này hẻo lánh, thuận tiện thay đổi thân phận. Lúc này, y để thân phận sư huynh nằm trong phòng giả vờ ngủ, còn trong túi trữ vật thì mang theo thân phận tiểu sư muội.

Y vội vã rời Tố Vấn Đường, thay lại thân phận “Thẩm Mạn Mạn” quay về, lại là dáng vẻ ngây thơ hoạt bát của tiểu sư muội, tung tăng chạy vào, tò mò hỏi: “Mạnh sư huynh, sư phụ nói huynh ở đây, khi nào thì huynh rảnh dạy muội kiếm pháp vậy?”

Hệ thống: 【... Diễn xuất của ký chủ thật tốt, nhưng mà cũng thật đa nhân cách quá đi.】

Không cần hệ thống nhắc, ngón chân Thẩm Tu Viễn cũng sắp cào ra một toà thành mộng mơ trên mặt đất rồi, nhưng vì nghiệp vụ chuyên nghiệp, y đành phải tiếp tục vai diễn “Thẩm Mạn Mạn”.

Trong Tố Vấn Đường tràn ngập mùi thuốc đắng, nam chính đang sắc thuốc ở hậu sảnh, qua một lúc mới đáp lời: “Có đây.” Giọng khàn khàn, rõ ràng đang cố nhịn đau.

Thẩm Tu Viễn nghe tiếng tìm tới, vén rèm lên thì thấy Mạnh Viêm sắc mặt vô cảm đứng bên nồi thuốc, đôi mắt phượng sắc lạnh lướt qua y một cái, môi mím nhẹ, hạ lệnh đuổi khách: “Mấy ngày tới đừng đến tìm ta.” Nói xong liền im lặng, sắc mặt xấu đi thấy rõ, như thể có thứ gì đó đang cản trở hắn nói thêm.

Uống xong bát thuốc kia, Mạnh Viêm chỉ cảm thấy linh mạch trong cơ thể như muốn nổ tung.

“Mạnh sư huynh, huynh sao thế?” Thẩm Tu Viễn lo lắng hỏi, “Có cần gọi người của Hồi Xuân Đường tới xem thử không?”

Y cũng không ngờ toa thuốc mà hệ thống đưa lại mạnh đến thế.

Mạnh Viêm nhíu mày: “Không cần.”

Nếu gọi người của Hồi Xuân Đường tới, lỡ đâu gặp phải “Cố Dao” kia, tính tình người đó không tốt, không biết lại gây ra chuyện gì. Hắn nói ngắn gọn: “Sư phụ mời người đến giúp ta điều dưỡng linh mạch, hiện tại... đang có phản ứng.”

Hắn vừa đứng bên lò lửa sắc thuốc, vừa chống chọi với cơn đau âm ỉ từ linh mạch, lại không thể dùng linh lực, sắc mặt trắng bệch, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn phải giữ giọng điệu bình tĩnh nói chuyện với “Thẩm Mạn Mạn”.

Đột nhiên, một luồng linh lực dịu dàng theo đường kinh mạch sau lưng hắn chảy vào, lan khắp toàn thân, cảm giác đau tức nơi linh mạch cũng dịu đi không ít. Thẩm Tu Viễn rút tay truyền linh lực lại, chớp chớp mắt, rất chắc chắn và mong đợi nói: “Muội tin Mạnh sư huynh nhất định sẽ khỏi thôi!”

Chiêu do hệ thống dạy quả thật không tệ!

Mạnh Viêm khàn giọng hỏi: “Muội... tin ta?”

Từ khi vào Thiên Linh Sơn đến nay, đã lâu rồi hắn không nghe thấy những lời như vậy.

Thẩm Tu Viễn gật đầu: “Còn tin huynh nhất định sẽ vào được vòng trong, giành vinh quang cho Vô Vi phong nữa! Sư huynh, điều dưỡng linh mạch tuy đau đớn, nhưng chắc chắn có ích rất lớn với huynh. Muội tin người đang giúp huynh điều dưỡng linh mạch, cũng nhất định mong huynh sớm hồi phục!”

Trong đầu Mạnh Viêm bất chợt hiện lên bàn tay đã vén rèm kia, cùng bóng lưng lạnh lùng đến mức xa cách của “Cố Dao”, rồi sau đó... lại là quyển Thất Tinh Thiểm Điện Tiên. 

Tâm trí hắn bỗng nhiên lạc đi mất.

Quyển sách đó, rốt cuộc là do Thẩm Tu Viễn sơ ý bỏ sót, hay là cố tình để lại?

【Giá trị thù hận của nam chính -4, hiện tại: 85】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play