Mạnh Viêm sử dụng một thanh linh kiếm phẩm hạ, chưa từng trải qua linh thạch hay linh vật nào để tôi luyện, sắc xám đen u ám, thân kiếm dày nặng, trông cổ kính mà trầm ổn. Trong khi đó, vũ khí của Loan Tứ Duy là một cây cốt tiên. Khi cây cốt tiên có màu cầu vồng rực rỡ đầy chất Mary Sue kia hiện lên dưới ánh mặt trời, Thẩm Tu Viễn suýt nữa phun ra một ngụm máu già ngay tại chỗ.
Tại sao lại phải dùng nhiều loại máu linh thú khác nhau đến vậy để luyện vũ khí? Tộc nhân ngươi có biết ngươi đang đi theo phong cách bảy sắc Mary Sue không?
“Tiểu sư muội…?” Ngũ sư huynh Mục Ngũ Đồng lo lắng nhìn y.
Thẩm Tu Viễn khẽ lắc đầu, ý bảo không sao.
Y đại khái cũng đoán ra được nguyên nhân. Vô Vi phong bị các đỉnh có huyết mạch cao cấp hơn chèn ép, tài nguyên tu luyện khan hiếm, có thể gom góp được đủ lượng máu linh thú để tôi luyện pháp khí đã là không dễ. Về phần chủng loại linh thú, đôi khi không còn quan trọng đến thế nữa.
Có vật liệu để luyện đã là tốt rồi, ai còn kén chọn chất lượng?
Còn cây cốt tiên màu trắng của y, xuất thân rõ ràng hơn cây của Loan Tứ Duy nhiều. Đó là khi nguyên chủ xuống núi làm nhiệm vụ, trải qua chín chết một sống mới lấy được thiên tủy ngưng lộ, dùng để tôi luyện nên mới có được một món linh khí phẩm trung như vậy.
Người ra đòn nhanh nhẹn tự nhiên là tiểu sư đệ pháo hôi của y. Cây cốt tiên sắc cầu vồng đó, cho dù cách một tầng bụi mù vẫn lấp lánh bắt mắt, khó mà không thu hút ánh nhìn. Trọng kiếm của Mạnh Viêm thì nặng, hành động chậm hơn cũng là chuyện đương nhiên.
Thành ra những người xung quanh cổ vũ cũng không nhìn ra ai sẽ thắng, hô loạn cả lên “Tứ sư huynh cố lên”, “Sư đệ cố lên”. Bên cạnh y, Mục Ngũ Đồng chân thành la lớn “Sư đệ cố lên!”, khí thế chẳng khác gì fan cuồng của nam chính, còn rảnh rỗi quay sang hỏi “Thẩm Mạn Mạn”: “Tiểu sư muội, sao muội không hô?”
Thẩm Tu Viễn: …
Cảm ơn lời mời, y không có sở thích cuồng nhiệt đó.
Y ngược lại hỏi Mục Ngũ Đồng: “Sư huynh, sao huynh hô khí thế như vậy?”
Mục Ngũ Đồng hưng phấn nói: “Trúc cơ tầng năm khiêu chiến tầng tám, ta còn không dám làm đâu!” Vừa hét về phía lôi đài đang bị khói bụi bao phủ “Sư đệ cố lên!”, vừa quay đầu nói với “Thẩm Mạn Mạn”: “Sư đệ chiêu thức ổn định, trọng kiếm vù vù nổi gió, nhất định sẽ thắng! Ta đang chờ sư đệ dạy dỗ Tứ sư huynh một trận ra trò!”
Thẩm Tu Viễn khẽ nhíu mày. Những ngày qua, công việc của y không chỉ là đưa ấm cho nam chính hay dạy dỗ pháo hôi tiểu đệ đơn giản như vậy. Để đóng vai sư huynh cho giống, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, y đã tu luyện không ít, nhằm hòa nhập tốt hơn vào tu vi và kinh nghiệm của nguyên chủ.
Mục Ngũ Đồng nhãn lực không đủ nên không nhìn ra, nhưng y thì thấy rất rõ. Nam chính tuy trông như ứng phó dễ dàng, nhưng linh khí trên thân kiếm đã gần cạn, không thích hợp để đối chiến lâu dài với người có tu vi cao hơn. Nếu không nhanh chóng tung chiêu sát thủ, nam chính sẽ thua.
Trên lôi đài, Mạnh Viêm cầm trọng kiếm, chém thẳng xuống vai phải của Lâm Tứ Duy. Hắn mồ hôi đầm đìa, tiếng thở nặng nề đã có thể nghe rõ, hiển nhiên linh lực đã gần cạn. Trúc cơ tầng năm đấu với tầng tám, về độ hùng hậu của linh lực, Mạnh Viêm đã hơi yếu thế.
Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tử giỏi nói khoác mà thôi. Chiêu thức tuy tinh diệu, thiên phú chiến đấu không tệ, nhưng linh lực thiếu hụt, ngay cả tám phần uy lực kiếm pháp cũng không phát huy ra được. Hơn nữa tâm lý không đủ vững, dưới thế công của hắn mãi không chiếm được thượng phong, thân pháp dần lộ sơ hở.
Muốn đánh liều tấn công hắn mà không phòng thủ? Không nhìn xem là kiếm dài hay roi dài sao? Tên tiểu tử này thở hổn hển lao vào chém, thân người ngả về trước, hạ bàn hoàn toàn không được che chắn, chẳng phải đang tự đưa kiếm đến tay hắn sao?
Loan Tứ Duy đắc ý nói: “Đưa đây!” Cây cốt tiên sặc sỡ vung lên, cuốn lấy linh kiếm của Mạnh Viêm.
Nếu là khi tỉ thí với Tam sư huynh hay những người khác, hắn ta sẽ không giành pháp khí của đối phương. Lý do rất đơn giản, những người đó đều gian xảo, lăn lộn ở Vô Vi phong không biết bao năm, nói không chừng còn có chiêu ngầm. Nhưng lúc này đối thủ là Mạnh Viêm mới nhập môn không lâu, linh lực gần như cạn kiệt, hắn gần như không cần suy nghĩ đã muốn đoạt lấy kiếm của đối phương.
Trong giới tu chân, bị đối phương cướp hoặc phá hủy pháp khí, đều được xem là nỗi nhục lớn.
Cốt tiên siết chặt, hắn ta giật mạnh một cái—không nhúc nhích.
Loan Tứ Duy liếc xéo nhìn Mạnh Viêm, chỉ thấy hắn vẫn đang thở gấp, nhưng lặng lẽ nghiến chặt răng, không để lộ cảm xúc.
Loan Tứ Duy mất kiên nhẫn, quát khẽ một tiếng, cốt tiên điên cuồng siết chặt, bò dọc lên trọng kiếm, kéo mạnh một cái!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạnh Viêm dồn linh lực vào, kiếm trong tay bỗng dưng bừng sáng, vậy mà lại cưỡng ép thoát ra khỏi cốt tiên đã siết đến mức cực kỳ nhỏ hẹp. Cốt tiên như linh xà quấn chặt đến cực điểm, mất đi vật để quấn, theo quán tính tiếp tục thu hẹp lại, đột nhiên vang lên tiếng “rắc rắc” như không chống đỡ nổi, thân roi rung lên dữ dội, chỉ nghe “bốp” một tiếng, cốt tiên vỡ nát, những đoạn cốt cầu vồng rơi vãi khắp không trung, tựa như một cơn mưa cầu vồng trút xuống.
“Ta đã nói là sư đệ sẽ thắng mà!” Mục Ngũ Đồng phấn khởi đập đùi, quay đầu muốn chia sẻ cảm xúc với “Thẩm Mạn Mạn”, nhưng lại phát hiện bên cạnh trống không. Y ta nghi hoặc gãi đầu: “Ơ, người đâu rồi?”
Khi mọi người còn đang dồn sự chú ý vào diễn biến trên đài giữa bụi mù, Thẩm Tu Viễn lặng lẽ lui ra, quay về rừng thay lại lớp vỏ sư huynh, sau đó quay lại trường đấu, tìm một góc vắng người đứng im, lặng lẽ quan sát tình hình.
Loan Tứ Duy nhìn cây roi trong tay chỉ còn lại chuôi, tức đến run rẩy cả người.
“Cốt tiên của ta!” Hắn ta thật sự không ngờ, một sư đệ trúc cơ tầng năm lại có thể ép hắn ta đến mức này! Pháp khí bị hủy ngay trong tay sư đệ, hắn ta còn mặt mũi nào làm sư huynh nữa?
“Tứ sư huynh bình thường lười luyện tập, tu vi rỗng tuếch. Đến cả sư đệ cũng đánh không lại, chi bằng về luyện thêm vài năm đi!”
“Luyện thêm vài năm?” Có người giả bộ ngạc nhiên che miệng, “Bây giờ còn đánh không lại, luyện thêm vài năm chẳng phải càng không lại nổi sao?”
Đám sư huynh đệ này trước giờ đều bị Loan Tứ Duy áp bức, nay cuối cùng có Mạnh Viêm đứng ra đòi lại công bằng cho họ, sao có thể bỏ lỡ cơ hội giẫm thêm một chân.
Loan Tứ Duy tức đến mức nghiến răng ken két, linh lực trong lòng bàn tay cuồn cuộn như sóng biển tràn ra, cuốn lấy những mảnh xương vỡ đang rơi như mưa, mạnh mẽ ném về phía Mạnh Viêm. Mạnh Viêm vốn đã kiệt sức, lúc này gắng gượng tụ linh lực, chuẩn bị tiếp chiêu chính diện.
Những sư đệ xung quanh đều chăm chú xem kịch hay, nhưng ánh mắt của Thẩm Tu Viễn đột nhiên thay đổi.
Dù không dùng roi cũng biết, mỗi đoạn của cốt tiên đều tròn trịa nhẵn nhụi, nên sau khi gãy, dù bị linh lực cuốn lên tấn công cũng không thể gây thương tích, nhiều lắm chỉ khiến người ta bị đau.
Nhưng từ góc độ của Thẩm Tu Viễn, y lại thấy rất rõ, khi Loan Tứ Duy dùng linh lực cuốn lấy mảnh vỡ, đã lén lút mài đi một vài góc nhỏ của những đoạn xương, tạo thành những mảnh xương sắc bén, lẫn vào giữa đám mảnh vỡ bình thường, rất khó phát hiện.
Thứ này nếu không xử lý kịp có thể gây chết người!
Thẩm Tu Viễn thầm thấy không ổn, lập tức đưa tay chạm vào cốt tiên bên hông. Vài đoạn cốt màu trắng bật ra từ dưới đài, vượt lên trước, giữa không trung vang lên vài tiếng "đinh đang", đánh rơi toàn bộ mảnh xương sắc nhọn!
Tình tiết này vốn không có trong nguyên tác, rất có thể là hiệu ứng cánh bướm do y xuyên đến gây ra. Cũng có khả năng cuốn truyện do hệ thống can thiệp này đã khác xa với bản gốc 《Tiên Đạo Chí Tôn》.
Nam chính là người sẽ đứng trên đỉnh thiên địa, tuyệt đối không thể chết ở đây!
Y còn phải lấy gói quà trọng sinh để trở về hiện đại nữa!
Thẩm Tu Viễn đứng cách xa đám đông, lại là người có tu vi cao nhất toàn trường, không ai phát hiện ra hành động nhỏ đó của y. Do đó, hệ thống cũng không cảnh báo y làm sụp đổ thiết lập nhân vật.
Chưởng lực của Loan Tứ Duy cuồn cuộn ập đến, trước khi linh lực đối phương chạm vào, Mạnh Viêm nhạy bén nhận ra bên tai vang lên tiếng va chạm nhẹ giữa các đoạn xương. Hắn không kịp suy nghĩ, cứng rắn tiếp lấy chưởng lực, mượn lực bật người lên, định chớp thời cơ kết thúc trận đấu, trực tiếp tung một cước đá bay Loan Tứ Duy đang sững sờ không tin nổi khỏi đài: “Ngươi thua rồi.”
“Ngươi… ngươi căn bản không phải trúc cơ tầng năm!” Loan Tứ Duy nằm trên mặt đất, ôm lấy cái eo suýt gãy, phẫn nộ chỉ tay về phía nam chính.
Làm gì có người trúc cơ tầng năm nào có thể trực tiếp đón một chưởng của hắn ta? Mạnh Viêm trước đó giả bộ linh lực không đủ, thở dốc không ngừng, e rằng tất cả đều là diễn, mục đích chính là dụ hắn ta xông lên đoạt kiếm!
Mạnh Viêm không trả lời, vẻ mặt lạnh lùng bước ngang qua hắn, định rời đi.
Tuy rằng hắn cảm giác linh lực trong cơ thể mình lẽ ra phải hùng hậu hơn, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng sức mạnh ở mức trúc cơ tầng năm. Trừ phi trong tình huống áp lực cực lớn, mới có thể bộc phát toàn bộ thực lực, ví như cú đối chưởng vừa rồi với kẻ địch.
Xung quanh reo hò náo nhiệt, Mục Ngũ Đồng còn chen qua đám đông đang huýt sáo cổ vũ, cố gắng đến gần Mạnh Viêm hơn để có thể học hỏi kinh nghiệm quý báu đầu tay. Thẩm Tu Viễn nhìn y ta, cảm thấy y như đang chạy đến xin chữ ký nam chính vậy.
Còn bên phía Loan Tứ Duy, lại thảm hại đến mức không ai đoái hoài. Do tiếng xấu vang xa, không ai muốn đến gần, chỉ có Chu Tam Ngôn bước đến đỡ hắn ta, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với nam chính.
Loan Tứ Duy đang nằm dưới đất suy sụp nghĩ về cuộc đời, bỗng bắt gặp bóng dáng của đại sư huynh ở phía xa. Hắn ta nóng đầu hét về phía bóng lưng Mạnh Viêm đang rời đi: “Ngươi đắc ý cái gì? Có bản lĩnh thì lên thách đấu với đại sư huynh đi! Đứng thứ tư thì có ích gì? Chỉ có hai người đầu mới được vào vòng sau, ngươi làm được không?”
Mạnh Viêm từ từ quay đầu lại.
Thiếu niên vóc dáng cân đối, mồ hôi từ cằm nhỏ xuống hõm xương quai xanh. Từ góc đối diện trên đài tỉ thí, hắn chuẩn xác bắt được bóng dáng của Thẩm Tu Viễn, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét.
Nếu nguyên tác có miêu tả nội tâm lúc này, Thẩm Tu Viễn tin chắc suy nghĩ trong đầu nam chính nhất định là: “Chờ đó, người tiếp theo bị xử lý chính là ngươi.”
Trong đầu vang lên tiếng hệ thống: [Ding dong! Do giới hạn nân vật vẫn chưa được giải trừ, kích hoạt nhiệm vụ cưỡng chế “Uy nghiêm của sư huynh”. Bị vả mặt liên tiếp, tiểu đệ pháo hôi cầu cứu, sư huynh sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Xin ký chủ tiếp nhận cầu cứu, dạy cho nam chính một bài học.]
Thẩm Tu Viễn:…
Nguyên tác vừa dài vừa lan man, y suýt quên mất tên sư huynh độc ác này ở đoạn này còn có một màn ngược đãi nam chính.
Thù hận vừa rồi mới tăng một lần, nhiệm vụ này y có thể từ chối được sao?
[Thân ái à, không được đâu nhé, thất bại thì sẽ không lấy được tư cách trọng sinh đâu.]
Y khẽ ho một tiếng, vén mấy cành liễu trước mặt, từ trong bóng râm ung dung bước ra, nhảy lên đài tỉ thí.
Trong mắt Mạnh Viêm, đại sư huynh mặc áo lam chậm rãi rút cốt tiên bên hông, ánh mắt lạnh nhạt khinh thường, kiêu ngạo độc ác không chút che giấu: “Lên đây.”
Không phải ngữ khí hỏi, mà là ra lệnh.
“Thế nào là yêu thương đồng môn, tôn trọng huynh trưởng, quên sạch rồi sao?”
Mạnh Viêm hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên đài. Giờ phút này linh lực của hắn đã cạn kiệt, đối mặt với đại sư huynh đã vào kỳ khai quang, e rằng khó có cơ hội phản kháng. Hắn cầm trọng kiếm đứng trước mặt Thẩm Tu Viễn, chậm rãi nói: “Ta hôm nay không khiêu chiến với huynh.”
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Mà hiện tại chưa phải lúc.
Thẩm Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Ta cũng không cần ngươi khiêu chiến. Để khỏi bị người ngoài chê là thắng không quang minh chính đại, hôm nay ta chỉ dùng năm thành công lực. Nếu ngươi thắng, danh hiệu đệ nhất Vô Vi phong thuộc về ngươi. Nếu thua, chuyện ngươi đánh trọng thương tứ sư huynh hôm nay coi như bỏ qua.”
Mạnh Viêm tiến thoái lưỡng nan.
Điều kiện Thẩm Tu Viễn đưa ra thoạt nhìn như rất có lợi cho hắn, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng khác nào một cú tát rồi cho cái kẹo. Cùng kiểu như bản 《Thất Tinh Thiểm Điện Tiên》 đầy rẫy lời nhảm nhí kia. Thẩm Tu Viễn chẳng qua muốn dạy hắn một trận, thay tiểu đệ báo thù, sau đó nhàn nhạt buông một câu “Không truy cứu nữa”, chẳng khác nào báo thù trắng trợn.
Nhưng Thẩm Tu Viễn cuối cùng cũng để lộ sơ hở. Nếu không nhờ quyển 《Thất Tinh Thiểm Điện Tiên》 toàn chuyện vớ vẩn kia, hắn cũng chưa chắc tìm ra cách đối phó Loan Tứ Duy nhanh đến vậy.
[Giá trị thù hận của nam chính -1, hiện tại: 99]
Mạnh Viêm nghiến răng, cúi người nói: “Xin sư huynh chỉ giáo.”