Hai nhân viên y tế mặc áo blouse trắng gần như là kéo cơ thể Lương Húc Nhiên ra, lúc này mới mạnh mẽ bẻ cánh tay anh từ trên người Lâm Tiêu Dương đã không còn dấu hiệu sinh mệnh.
“Lương tiên sinh, ngài cần phải bình tĩnh một chút.” Phía sau hai người, một cô y tá cũng vội vàng tiến lên đây đè lại cơ thể Lương Húc Nhiên, “Tôi biết ngài không muốn tiếp nhận… nhưng chúng tôi cũng vô lực xoay chuyển đất trời.”
Cậu nhìn cơ thể tái nhợt cứng đờ của mình bị hai bác sĩ này nâng lên cáng, sự thanh hắc trong đáy mắt đã là che lấp không được. Không hề hay biết mà nghiêng đầu sang một bên, sắc mặt gần như xanh trắng, lại bị y tá theo sau tới bên cáng đắp lên vải bố trắng.
Khuôn mặt tái nhợt cơ hồ trong suốt của mình bị che khuất theo đó, biến mất ở trước mặt cậu, và cũng đồng dạng hoàn toàn biến mất ở trước mặt Lương Húc Nhiên.
Ngay sau đó, hình ảnh trong đầu giống như là vặn vẹo biến ảo, một lần nữa chiếu vào trong mắt chính là bên cạnh bức tường trắng bệnh viện, Lương phụ Lương Minh nghe tin tới nhíu mày nhìn về phía Lương Húc Nhiên đang rũ đầu không nói một lời trước mặt, cuối cùng vẫn là thở dài, quay lưng đi.
Lương mẫu lại sớm đã ở một bên che miệng khóc không thành tiếng. Lương Minh nhìn Lương Húc Nhiên không hề động tĩnh, chỉ phải đi ra phía trước vỗ vỗ lưng vợ mình, vừa định nói gì nhưng lại đột nhiên dừng lại, hơi hơi hé miệng, lại chậm rãi khép lại.
“Về Tiêu Dương…” Hắn do dự hồi lâu mới rốt cuộc đã mở miệng, thở dài ra một hơi. Trong yết hầu như là vướng cái gì, có chút gian nan mở miệng, trong lời nói tràn đầy tiếc hận. “Đáng tiếc đứa nhỏ này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT