Vật phẩm này dường như cũng chỉ có thể giúp cậu giấu bệnh, còn đau đớn thì đúng là chẳng có nửa phần ảnh hưởng. Lâm Tiêu Dương chống mép giường thất tha thất thiểu đứng lên, lại vịn tường chậm chạp xê dịch ra khỏi phòng. Cảm giác bụng rỗng sáng sớm khiến dạ dày cuồn cuộn mà đau đớn lại càng kịch liệt thêm mấy phần, bàn tay đặt trên nắm cửa đều đã vô thức xiết chặt, dường như dùng sức đến khớp xương trắng bệch.
Một giây sau có ai đó đẩy cửa từ bên ngoài.
Lâm Tiêu Dương đứng không vững, trực tiếp ngã ra sau. Lương Húc Nhiên thấy thế bước nhanh tới trước vội vàng kéo lại thân thể cậu. Hắn đương lúc vô cùng lo lắng,
dường như cứng người tại chỗ, cũng không dám di chuyển. Chờ Lâm Tiêu Dương ổn định hơn một chút, lúc này mới cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy.
"Em... Có sao không?" Lương Húc Nhiên không yên lòng đỡ lấy cánh tay của cậu, "Bây giờ có thể đi không?"
"Không sao." Lâm Tiêu Dương miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Bây giờ đi luôn đi."
Vật phẩm cậu dùng đã bắt đầu có hiệu quả, hiện tại chậm một giờ, thì tương đương với việc lãng phí hai giờ sinh mạng của cậu. Ngẫm lại chính mình còn lại hơn bảy mươi ngày, đúng là không được trì hoãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play