Ông chủ Lâm lau mồ hôi trên trán, khom người nói với giọng đầy áy náy:
“Lúc đó chúng tôi đã cố gắng tìm người thân của nó, còn dán thông cáo tìm người mất tích trong vòng năm trăm dặm, nhưng suốt hơn một tháng trời vẫn không có ai tới nhận. Nghĩ đi nghĩ lại, e là có người cố tình bỏ rơi. Dù Thư nhi không phải con ruột, nhưng bao năm qua, vợ chồng tôi vẫn luôn coi nó như con đẻ mà nuôi nấng.”
Phu nhân Lâm cũng gật đầu đồng tình, giọng khẽ khàng:
“Phải rồi, chúng tôi sợ Thư nhi biết sự thật sẽ oán hận, không còn thân thiết với chúng tôi nữa. Mà già rồi, ai chẳng mong con cái ở bên chăm sóc. Chúng tôi cũng lo sau này nó đi tìm cha mẹ ruột, cho nên vẫn giấu nó cho tới tận bây giờ…”
Vừa nói, bà vừa đưa tay lau nước mắt, ánh mắt đỏ hoe nhìn về phía Lâm Thư.
Tuy lời bà có phần ích kỷ, nhưng cũng là lẽ thường tình của những bậc làm cha mẹ.
Sắc mặt Chung Nguyên Sơn tối sầm lại. Tin tức này… e rằng ông không thể không nhượng bộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play