Du Đường, quê nhà của Thượng Nguyệt Lai, cách kinh thành chừng trăm dặm. Nghe tin con gái được đưa về quê, Thượng Nguyệt Lai thở phào nhẹ nhõm: Tốt rồi, chỉ cần con bé không ở trong phủ, dù có lật tung nơi này lên cũng chẳng tìm ra!
Hắn nhìn về phía Trần quản gia, trong mắt hiện lên vài phần khen ngợi:
— “Ngươi làm không tệ. Tháng này thưởng thêm ba lượng bạc.”
Trần quản gia nghe vậy, nở nụ cười ngượng ngùng trên gương mặt tròn trĩnh. Từ lâu hắn đã quen với kiểu hứa suông của Thượng đại nhân, mỗi lần nói “thưởng thêm ba lượng” nhưng đến kỳ lĩnh bạc thì vẫn như cũ.
— “Lão gia quá lời. Đây là việc thuộc bổn phận của hạ nhân. Nếu có thể vì phủ Thừa tướng mà dốc sức, lão nô nhất định tận tâm tận lực.”
Dù thầm oán lòng người bạc bẽo, nhưng hắn vẫn phải tỏ vẻ trung thành, cúi đầu mà nói.
Thượng Nguyệt Lai chẳng để tâm mấy lời nhắc nhở ấy, trong lòng chỉ nghĩ: Dù có là Thiên Vệ đi nữa thì sao? Không bằng bản quan đã sắp đặt thỏa đáng!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT