Trưởng làng thô bạo lôi Chu Xuân Chi vào phòng, vung tay tát một cái, đánh bà ta ngã xuống sàn.
“Cái mụ điên này, hại tôi chết thì có lợi gì cho bà?”
Chu Xuân Chi ngả nghiêng trên sàn, ôm mặt, lúc cười lúc khóc, không hề phản ứng với lời nói của trưởng làng.
Thằng ngốc không phải sinh ra đã ngốc. Lúc nhỏ, cậu ta cũng bình thường như bao đứa trẻ khác, cho đến năm tám tuổi thì mắc một trận bạo bệnh, sau đó đầu óc mới trở nên lú lẫn.
Khám ở mấy bệnh viện trong thành phố, các bác sĩ đều nói không chữa được. Chu Xuân Chi suốt ngày đứng ngồi không yên, xin trưởng làng đưa con trai đến bệnh viện lớn ở thành phố khác xem thử. Nhưng trưởng làng không đồng ý, nói đã khám nhiều lần rồi, bác sĩ đều nói không chữa được, vừa mất mặt lại vừa tốn tiền vô ích.
Đáng hận nhất là Lý Diễm Hương, được lợi lại còn khoe khoang. Bà ta suốt ngày quanh quẩn trước mặt Chu Xuân Chi, khoe khoang việc trưởng làng cho tiền tiêu vặt, còn trả tiền thuốc men cho Chu Vĩnh Khang. Đúng là không biết xấu hổ.
Chu Xuân Chi hận đến nỗi ruột gan như bị xé nát. Người đàn ông đó thà chi tiền thuốc thang cho thằng con bệnh tật kia, chứ không chịu đưa con trai bà đi bệnh viện lớn khám. Dù rất căm ghét mẹ con Lý Diễm Hương, nhưng bà chưa bao giờ có ý định giết người, cho đến tháng trước—

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play