Mọi manh mối đều đứt đoạn.
Sau khi trở ra, Khương Chi cứ suy nghĩ mãi về câu nói của ông Hoàng: “Hiếu Dũng, làng chúng ta thật sự có nhiều người mất tích đến vậy sao?”
Lúc nãy không khí quá căng thẳng, Hiếu Dũng chưa kịp suy nghĩ thấu đáo. Bây giờ đã bình tĩnh hơn, cậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra, cũng không hẳn là mất tích. Tình trạng của họ cũng giống như của thằng Cường, đều là đi làm xa rồi bặt vô âm tín.”
Hiếu Dũng thở dài: “Chị thấy đấy, đó cũng là lý do bố mẹ thằng Cường không đồng ý cho nó đi làm xa, sợ nó cũng như những người kia, đi rồi không bao giờ trở về.” Không ngờ thằng Cường lại thật sự không về nữa.
Lại là đi làm?
Tại sao mất tích và đi làm cứ luôn xuất hiện cùng nhau?
Khương Chi lấy làm lạ, một hai người thì còn có thể hiểu được, nhưng nhiều người đều như vậy mà chẳng ai nghi ngờ gì sao?
Cô lờ mờ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Phương Thành.
Khương Chi hỏi thẳng những thắc mắc trong lòng, Hiếu Dũng liền đáp: “Những người đó đều là bọn lưu manh đầu đường xó chợ, suốt ngày lêu lổng, trong làng toàn làm mấy chuyện xấu như trộm gà, trộm chó. Về nhà thì cãi nhau với bố mẹ, thậm chí còn đánh nhau. Cả làng ai cũng ghét họ, mong họ đừng bao giờ quay về. Hơn nữa, mối quan hệ giữa họ và người nhà cũng rất tệ. Vì vậy, chẳng ai trong làng hay cả bố mẹ họ thèm quan tâm đến chuyện của họ nữa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT