Dù là người âm hiểm vô sỉ, làm việc chẳng biết giới hạn, nhưng Mã Bình Chí vẫn có một ưu điểm, đó là biết thời thế.
Thấy hôm nay không có cửa xoay chuyển, ông ta dứt khoát không giãy giụa nữa, ôm đầu ngồi sụp xuống đất, kể hết toàn bộ mấy chuyện dơ bẩn mà Phan Mỹ Linh giao cho ông ta làm.
Trần Tuyết Nhược nghe xong cuối cùng cũng buông mái tóc sắp hói của ông ta ra: “Vậy là Phan Mỹ Linh chỉ bảo ông ra tay với tôi, chứ không làm hại ba tôi sao?”
“Không có không có! Ba cô là chồng của bà ta, bà ta đâu rảnh mà nhắm vào ông ấy? Nịnh bợ còn không kịp ấy chứ!” Nói tới đây, Mã Bình Chí bỗng nhớ ra điều gì: “À, mà dạo trước có mấy lần bà ta xin tôi thuốc bổ... ờm, bổ thận tráng dương gì đó, nói là... khụ, chuyện kia không được hoà hợp lắm. Mà loại thuốc đó thì đúng là hiệu quả thật, chỉ có điều có chút tác dụng phụ...”
Trần Tuyết Nhược nghe vậy lập tức nổ tung: “Tác dụng phụ gì?! Các người đã làm gì ba tôi?!”
“Cũng… cũng không phải chuyện gì lớn… chỉ là dễ gây nghiện, rồi thì… sau khi dùng xong thể chất sẽ yếu đi… Nhưng mà chuyện này tôi đã nói rõ ràng với mẹ kế của cô rồi! Bà ta bảo không sao nên tôi mới đưa thuốc!”
Sợ Trần Tuyết Nhược xúc động lại nhào tới giật tóc mình, Mã Bình Chí vội vàng chuyển hướng mũi nhọn, đổ hết trách nhiệm lên đầu Phan Mỹ Linh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT