Bắc Đảo nằm về phía đông của Lâm Thành, cách nhau bốn trăm cây số.
Sau khi xuống tàu cao tốc, Chu Tự theo biển chỉ dẫn tới tầng hầm để bắt taxi, vừa lên xe đã báo tên khách sạn với tài xế, sau đó thả lỏng người ngồi im suốt quãng đường.
Năm mười lăm tuổi, Chu Tự từng đến Bắc Đảo một lần, đi cùng Chu Chấn và Thẩm Quân.
Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua như dải màu vụt mất, thật ra cô không còn ấn tượng gì rõ rệt, chỉ lờ mờ nhớ mình từng đi thuyền ra một hòn đảo, trên đảo có ngôi miếu nhỏ, miếu không lớn, nhưng tường rào lại cao và dày, trên đầu tường đỏ rực những trái sơn tra chín mọng chen chúc nhau kết trái.
Tài xế là người vui tính, suốt đường đi nhiệt tình giới thiệu những món ăn đặc sản và điểm du lịch ít người biết, còn giúp cô lên lịch trình bảy ngày dày đặc.
Xe tiến vào bãi đậu, rẽ hai lần rồi đi qua một con đường rợp bóng cây mới tới được sảnh chính của khách sạn.
Tài xế cảm thán: “Chà, đúng là hoành tráng thật. Một khu đất rộng thế này, phải đổ vào biết bao tiền của? Đúng là đời không công bằng, người giàu thì sống sung sướng đủ đầy, chúng ta chỉ biết đứng nhìn mà thèm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT