Thuần An khẽ phất tay, ra hiệu cho Hàn công công lui ra. Nàng khom người, chăm chú ngồi xổm xuống bên chiếc ghế xuân phong vừa được dâng tặng, thử lắc mấy lượt tay vịn. Quả thật vừa rắn chắc, vừa không phát ra một tiếng động nào – đúng là tinh xảo khéo thay.
Nàng loay hoay thử ngắm nghía hồi lâu, chợt bắt gặp ánh mắt như cười như không của Thích Vô Kỵ. Thuần An công chúa bỗng thấy cổ họng khô khốc, lúng túng đứng dậy, khẽ cười gượng:
“Có lẽ… mỗi vị công chúa khi xuất giá đều được ban thưởng vật này chăng?”
Thích Vô Kỵ ung dung tựa vào đầu giường, đôi mắt như đang viết rõ câu “Nàng cứ nói tiếp đi… ta nghe”.
Thuần An gãi nhẹ mái tóc mai, chậm rãi nói:
“À… ta nhớ ra rồi. Có một vị cô cô, phò mã của nàng mất sớm, nàng cũng chưa từng tái giá, lại nuôi trong phủ một đám thiếu niên tuấn tú. Nghe nói năm ấy còn tìm tổ phụ ta cầu xin vật này… khụ khụ… Từ đó về sau, phàm công chúa nào xuất giá đều được kèm của hồi môn như vậy. He he… phò mã không cần bận tâm.”
Nói xong, nàng lại rửa tay, rồi thoăn thoắt leo trở lại giường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT