Ninh Yến ngồi thêm chốc lát rồi mượn cớ phòng thu chi có việc, khéo léo xin cáo lui trước.
Không bao lâu sau, Vương Nhàn cũng tiễn Vương Tịnh ra khỏi phủ. Giữa tháng sáu, tiết trời oi bức đến cực điểm, giờ Thân buổi chiều mà ánh nắng vẫn chói chang như thiêu đốt. Mới đi một đoạn, mồ hôi đã lấm tấm thấm ra sau gáy.
Vương Tịnh dìu Vương Nhàn, men theo hành lang gấp khúc ra phía ngoài. Trước mặt là một khoảng sân rộng, ngày thường nơi đây là chỗ xe ngựa dừng đón nữ quyến từ ngoài phủ trở về. Rẽ trái là cửa hông để tiễn khách, nhưng Vương Nhàn không đưa muội theo lối ấy, mà vòng qua cửa thuỳ hoa bên tường chắn, dẫn thẳng ra đại môn.
Vương Tịnh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ lưu tâm bước chậm để tỷ đỡ mệt, bởi chiếc bụng đã lộ rõ.
Cửa thuỳ hoa nối với ngoại viện bằng một con ngõ nhỏ; đi về hướng đông là phòng thu chi, hướng tây là Minh Hi đường. Hai bên tường trắc viện phủ đầy dây leo xanh mướt, gió thoảng qua làn lá, tạo thành từng đợt sóng lục mát rượi. Nơi đây râm mát, Vương Nhàn bèn dừng lại nghỉ, khẽ thở hổn hển, rồi quay sang muội:
“Hôm nay muội làm sao vậy? Nhắc tới Tiêu Nguyên Lãng là im bặt.”
Vương Tịnh không giấu giếm, sắc mặt thoáng trầm xuống, giọng mang theo chút bất cam:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play