Tiếng đàn vừa dứt, dư âm vẫn như sóng xuân lan tỏa trong phòng. Yến Linh tìm lại được nhịp cảm xúc, bèn tấu khúc “Xuân Giang Hoa Dạ”. Khúc ấy uyển chuyển du dương, ý cảnh u nhã thâm trầm, nhưng trong tiếng đàn của hắn lại thiếu vài phần triền miên mê say, thay vào đó là nỗi trống trải, mênh mang như dòng sông đêm quạnh quẽ.
Âm điệu thực êm tai, song điều khiến Ninh Yến nghi hoặc lại là khí chất của người trước mắt. Từng cử động tay nâng tay hạ, từng bước đạp nhẹ đều khác lạ với ngày thường. Cái dáng thu liễm, mùi cuồng ngạo dường như lẩn khuất dưới bề ngoài trầm tĩnh nay lại thấp thoáng lộ ra. Nàng chợt nhớ tới năm ngoái tại hành cung, hắn từng thay nàng ứng đối ở cầu đầu, khi ấy chỉ một cái đẩy nhẹ đã lộ rõ sự khinh cuồng kiêu ngạo, thậm chí thấp thoáng khí phách của thiếu niên năm nào. Như thể bề ngoài lạnh nhạt đã bị hé một khe nhỏ, khiến sắc màu rực rỡ bên trong lóe lên rồi tan biến, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nắm giữ.
Người như vậy, vô hình chung lại tạo nên một khoảng cách mờ ảo, khó lòng chạm tới.
Dù tính tình hắn ngạnh lãng, nhưng dung mạo và phong thái này, quả thật khó mà chê được.
Cảnh đẹp ý vui, ba món ăn trước mặt nàng đã bị gắp đến tám chín phần. Đợi hắn tấu xong một khúc, nàng mới nhận ra mâm trước mặt hắn vẫn nguyên vẹn, tựa hồ nàng mới chính là “đồ nhắm” cho khúc nhạc ấy. Yến Linh chỉ im lặng, không nói gì, trở lại bàn bát tiên ngồi xuống dùng bữa.
Ninh Yến mỉm cười rót cho hắn một chén rượu:
“Cầm nghệ của thế tử cao diệu, ý cảnh xa xưa, quả thật là nhã nhạc trợ hứng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play