Từ bên vợ chồng Yến Toản dời tầm mắt, Yến Linh khẽ day giữa ấn đường, trong lòng dấy lên một tia tuyệt vọng. Hóa ra, cái gọi là “tôn trọng nhau như khách” lại khó gấp bội so với tưởng tượng ban đầu của chàng.
Ngoài hành lang, ngọn đèn dầu lay lắt, hắt bóng dài như thân rồng uốn lượn trong đêm. Lớp tuyết mỏng trắng phau trải kín sân, như một tầng sương bạc lặng lẽ bao phủ cả phủ đệ.
Bữa tối kết thúc, vợ chồng Yến Linh một trước một sau rảo bước về hướng đại phòng. Ninh Yến ôm lò sưởi tay, đi trong hành lang khuất gió; Yến Linh khoác sưởng y màu bạc, bước trên phiến đá lát sân, mỗi bước giẫm lên sương tuyết lại phát ra tiếng “kẽo kẹt” khẽ khàng.
Qua khúc rẽ, Yến Linh lên bậc thang của Hạnh Hoa thính; Ninh Yến từ hành lang bước xuống, đứng nơi nền tuyết, gọi khẽ:
“Thế tử...”
Chàng dừng chân, chần chừ ngoảnh lại. Ánh bạc của tuyết, ánh vàng của đèn đan xen hắt lên gương mặt nàng, dung nhan dịu dàng, đôi mắt sâu như mặt hồ tĩnh lặng, không gợn sóng. Yến Linh chợt hoảng hốt — lần đầu gặp nàng là thế, hôm nay vẫn thế. Không biết phải là chuyện gì, hay là người ra sao, mới có thể khiến nàng rung động.
Ánh mắt chàng như băng, dọi thẳng vào nàng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT