Ninh Yến vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngơ ngẩn nhìn sống mũi thẳng và đường nét gò má kiên nghị. Bước chân Yến Linh vững như đạp trên đất bằng, dù là men theo con dốc thoai thoải, nàng vẫn không cảm thấy nửa phần xóc nảy. Hắn quá ổn định, tựa như đang đưa nàng đi dạo trên mặt đất, gió xuân theo bước chân mà khẽ phất qua bên tai.
Chẳng mấy chốc, hai người đã lên đến lưng chừng đỉnh. Mồ hôi trên thái dương hắn men theo vành tai lăn xuống, Ninh Yến liền đưa tay áo của mình khẽ lau. Hắn khựng bước, ngoảnh lại nhìn nàng — môi anh đào no đủ ướt át, phủ một tầng ánh nước, dưới nắng xuân lại càng đỏ thắm. Nàng chuyên chú, tỉ mỉ từng chút một lau khô cho hắn, tựa như bao lần vẫn dịu dàng chăm sóc.
“Thế tử mệt rồi, mau thả ta xuống.” Nàng tuy hưởng thụ nhưng vẫn thấy áy náy.
Yến Linh khẽ lắc đầu, bước chân chỉ chậm lại đôi chút:
“Năm mười hai tuổi vừa vào quân doanh, ta đã phải vác bao cát sáu mươi cân băng rừng suốt một ngày một đêm. Thích Hầu trị quân nghiêm, kẻ không hoàn thành nhiệm vụ liền bị đuổi, mất mặt đến nỗi chẳng dám nhìn ai. Ta không thể khiến cha mất thể diện.”
Ánh mắt hắn nhìn về xa xăm, giọng trầm xuống:
“Năm ấy, ta mười hai, Không Cố Kỵ mười ba — cả hai là tân binh trẻ nhất doanh, lại chạy đầu hàng. Nhưng hắn quen núi rừng hơn ta, luôn dẫn trước. Nàng đoán xem, ta đuổi kịp hắn thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT