Nhìn Tô Thiển Thiển giống như một chú gà trống nhỏ vừa thắng trận trở về, Tần Hàm Chương không nhịn được mà mím môi cười. Gương mặt tựa băng giá ngàn năm kia, hiếm khi tan chảy.
"Con dâu của Võ Ninh Hầu phủ chúng ta, sao có thể là một bao cỏ được? Tần gia trăm năm nay chưa từng có kẻ mềm xương, khoác giáp làm tướng, cởi giáp làm dân, mỗi lời nói việc làm đều xứng đáng với liệt tổ liệt tông, lê dân bá tánh. Đời nào của Tần gia mà không có quả phụ chứ?"
Tần lão phu nhân yêu thương nắm lấy tay Tô Thiển Thiển, nhưng lời nói lại là nói cho người bên cạnh nghe. Bà không biết chuyện Tần gia bị diệt tộc mà Tô Thiển Thiển nói có xảy ra hay không, nhưng trước lúc đó, nỗi lòng không cam của bà cũng phải nói ra một chút.
"Người khác chỉ nhìn thấy sự phú quý của Tần gia, sự phú quý như vậy đều là dùng xương trắng chất chồng mà đổi lại. Lão thân đây thà trâm kinh váy vải, cơm canh đạm bạc, để đổi lấy phu thê đoàn tụ, con cháu quây quần. Ai nếu ghen tị với sự phú quý này, cứ việc lấy đi!
Từ nay về sau chỉ mong đao thương rỉ sét, áo giáp phủ bụi, Đại Tề không còn chiến sự, bá tánh chăn nuôi cày cấy, Tần gia chúng ta vĩnh viễn không xuất chinh!"
* Chú thích: Trâm kinh váy vải (荆钗布裙): Chỉ cuộc sống đơn sơ, giản dị, nghèo khó của người phụ nữ.
"Đúng vậy, mẫu thân, Tần gia chúng ta cũng không cần công lao gì, sống những ngày tháng bình an là tốt rồi." Đỗ thị an ủi Tần lão phu nhân đang không kìm được nước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT