Trong phòng huấn luyện của đội One. Thấy Tần Triết có vẻ phấn khích, mọi người cũng chú ý đến.
“Cái gì vậy? Cậu trúng vé số 5 triệu hay gì mà gào dữ vậy? Ồn quá đó.”
Người lên tiếng là Thời Hạo, người đi đường Mid của đội One.
“Tôi đi đánh rank Chiến Thần, gặp một người giết tôi tận 5 lần.”
“Wtf?? Cái gì vậy? Sản rồi hả? Tưởng ai cũng có thể giết cậu hả?”
Bọn họ đang nói chuyện thì có người kéo ghế đến gần.
“Giết được anh Tần tới 5 lần? Người của đội nào vậy? Kỹ năng khá đó.”
Support của đội Viên Lâm hỏi với vẻ phấn khích.
“Vấn đề ở đó đó, người ta chỉ chơi game giải trí thôi, là chơi cho vui đúng nghĩa đó, ủa khoan hình như là Streamer, chắc là Streamer mới.”
“Streamer mới hả? Cái người Giang gì đó dạo này đang nổi đúng không?”
Bách Vân người đi Top sờ cầm suy nghĩ.
“Không phải! Tôi biết ib cái cậu họ Giang đó mà, người này khác.”
Đang bàn tán thì Viên Lâm nhìn vào máy tính Tần Triết.
“Anh Tần, anh chưa có tắt mic game kìa.”
Tần Triết: “…”
Tần Triết: “Ôi đm cml.”
Nói rồi vội vàng tắt mic game.
Viên Lâm: “Anh không có gì để giải thích với người ta luôn? Vậy bất lịch sự lắm đấy, bàn tán sau lưng người khác mà còn để người ta nghe, chậc!”
Kỳ Du bên này nghe người khác bàn tán sau lưng mình.
“Tuyển thủ chuyên nghiệp đều vậy hả? Sao cảm giác không được thông minh lắm, cứ thấy giống như đa cấp đang chào hàng để bán đủ KPI.”
Đang suy nghĩ thì mic của Jet lần nữa được bật lên.
One_Jet: “Xin lỗi cậu, tôi vô ý quá, không phải tôi cố ý nói gì sau lưng cậu đâu, thật đó, chỉ là tôi hơi phấn khích thôi, cậu muốn đánh chuyên nghiệp không? Tôi có thể đề cử cậu với quản lý đội, đội chúng tôi tốt lắm.”
[Nam thần điện ảnh: Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ, tôi có việc phải offline rồi, tạm biệt.]
One_Jet: Khoan khoan, kết bạn trước đã.
Kỳ Du nhìn lời mời xin kết bạn của Tần Triết bấm đồng ý xong liền thoát game, bấm mở vào gmail bên cạnh đang có vô số tin nhắn, từ sau thông báo kết thúc hợp đồng giữa cậu và công ty cũ được tung ra, đã có vài công ty đã liên hệ cậu, vì quản lý của cậu cũng là quản lý nhóm cũ nên đương nhiên khi không kí hợp đồng thì quản lý sẽ ở lại công ty rồi. Cậu cũng không có tiền thuê trợ lý hay người đại diện nên trực tiếp một mình làm hết.
Sau khi lựa được vài công ty cậu cho là tạm được, trả lời những công ty đó xong cậu đi ngủ, chiều hôm sau cậu đã đến gặp 1 trong những công ty đac hẹn, cầm bảng hợp đồng trên tay cậu đọc kỹ từng chữ.
Kỳ Du: “Mức lương như vậy em nghĩ hơi không phù hợp ạ.”
Người đại diện: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, dù công ty chúng tôi không phải là công ty lớn nhưng chúng tôi có thể đảm bảo về mảng tuyên truyền cho cậu.”
Kỳ Du: “… Cảm ơn vì buổi gặp ạ, em sẽ suy nghĩ ạ.”
Người đại diện: “Mong cậu sẽ cân nhắc.”
Ra khỏi công ty, cậu nhìn đường phố đông đúc người qua lại, kéo vành nón xuống thấp, đột nhiên cậu nghĩ đến lời mời ngày hôm qua của Jet.
”Tuyển thủ chuyên nghiệp… Mình có nên không? Quyết định đó không an toàn chút nào.”
Cậu bắt 1 chiếc taxi, ngồi trên xe nhìn ra những toà nhà cao tầng, những kiến trúc sắc sảo. Chợt cậu nhìn thấy màng hình led trên một toà nhà cao đang chiếu hình ảnh kỉ niệm 10 năm ra mắt của giải đấu Esport. Một kí ức tưởng chừng như đã chôn vùi sâu trong trái tim cậu bỗng hiện lên.
Cậu năm 10 tuổi cũng đã nhìn thấy màng hình led về trận thi đấu điện tử năm thứ 2, nhìn những tuyển thủ toả sáng trên sân thi đấu, cậu cũng muốn được như họ, muốn được thể hiện một khía cạnh khác của bản thân, muốn chứng minh lựa chọn của bản thân.
Cậu cũng đã từng có những ước mơ thật xa vời mà đẹp đẽ đó, cậu bắt đầu chơi game từ đó, muốn một ngày nào đó bản thân cũng có thể đứng trên sân đấu mà toả sáng, nhưng cuối cùng cậu lại bước vào công ty giải trí, trở thành một thực tập sinh luyện tập điên cuồng để được debut. Từ nhỏ cậu đã khao khát ánh đèn sân khấu, muốn được đứng trên đó mà toả sáng, lúc ấy cậu không có đủ kiên nhẫn và kiên trì, cậu không tìm thấy được hi vọng và không biết khi nào bản thân sẽ trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp để đứng trên sân khấu, vì cậu vậy đã chọn một con đường đã được dọn sẵn trước mắt là trở thành một idol. Nhìn màng hình lớn ngoài kia, cậu chìm vào dòng suy nghĩ.
____
Đang trong phòng huấn luyện, Trì Vọng nhận được tin nhắn của Lam Bách, Lam Bách thấy đối phương mãi chưa trả lời, trực tiếp gọi điện thoại cho cậu.
Trì Vọng: “Gọi có gì không?”
Lam Bâch: “Streamer mà cậu gửi tôi hôm qua, hôm nay cậu có xem Livestream của Streamer đó không? Mau đi xem đi, cậu ta solo kill thắng Jet đó, cậu quen cậu ta đúng không? Mau mời về đội đi, bên One đang chèo kéo cậu ấy đó.”
Trì Vọng: “…Biết rồi.”
Trì Vọng cúp điện thoại, vào phần livestream phát lại của người tên [Nam thần điện ảnh], thấy video chỉ có 50 phút, lượt xem đang tăng lên khônng ngừng, anh bấm vào xem video.
Sau khi xem xong video:
Trì Vọng: “…”
Điện thoại sáng lên không ngừng, là tin nhắn của Lam Bách.
[Lam Bách: Xem xong chưa?]
[Lam Bách: Cậu với người ta có vẻ thân hơn mà? Phải lợi dụng quan hệ giành người trước One đó.]
[Trì Vọng: Tôi sẽ thử.]
[Lam Bách: Tôi tin cậu, cố lên đội trưởng Trì /like/]
Trì Vọng tắt điện thoại, xem lại video rồi vào game, thấy người đó đã offline từ hôm qua.
Trì Vọng: Giờ này vẫn chưa online? Cậu ta định ký với One thật à? Chậc!
Trì Vọng tắt máy tính, đi ra khỏi phòng huấn luyện.
Đến lúc anh quay lại đã là 2 tiếng sau, trên tay còn cầm theo 1 ly nước lọc. Vừa mở máy vào game đã thấy đối phương đang online, anh còn chưa kịp mời vào đội đã thấy đối phương đã ở trong 1 đội khác.
Trì Vọng khẽ nhíu mày bấm xin vào đội.
Kỳ Du vừa online game đã bị Jet spam lời mời tổ đội, nên đồng ý, vừa vào đội chưa được mấy giây lại thấy đại lão đi rừng kéo cậu mấy bữa nay xin vào đội, nghĩ thoát ra cũng không được nên bấm chấp nhận.
Trì Vọng vào phòng thấy ID game quen thuộc “One_Jet”, đối phương còn đang nói không ngừng.
[Nam thần điện ảnh: Bạn tôi chơi cùng được không?]
One_Jet: “Được chứ, chào bạn gì đó nha.”
[zxcvb123: Chào.]
One_Jet: Streamer nhỏ à, cậu vẫn đang suy nghĩ đề nghị của tôi chứ? Quản lý của chúng tôi rất hài lòng về cậu, tôi đảm bảo cậu vào đội là sẽ nhanh chóng trở thành một tuyển thủ trong tương lai.”
[Nam thần điện ảnh: Tôi vẫn đang suy nghĩ.]
One_Jet: “Không vội không vội, cậu cứ từ từ, hôm nay cậu có Livestream không?”
[Nam thần điện ảnh: Có anh ở đây nên tôi không dám Livestream.]
One_Jet: “Tại sao vậy?? Fan tôi cũng đông lắm đó.”
[Nam thần điện ảnh: Tôi sợ anh nói bậy bạ tôi bị khoá live.]
One_Jet: “Sẽ không đâu, hôm qua là sơ suất thôi, tôi bình thường không như vậy đâu, thật đó.”
One_Jet: “Mà bạn cậu ít nói quá ha? Nãy giờ chỉ chào có 1 câu thôi.”
[Nam thần điện ảnh: Cậu ấy không nói nhiều.]
One_Jet: “Vậy để tôi nói thay phần cậu ấy cho, Streamer nhỏ muốn leo rank không?”
[Nam thần điện ảnh: Nhưng tôi với anh đều chơi ADC? Chơi chung làm sao được?]
One_Jet: “Streamer nhỏ lo lắng cho tôi sao? Không sao, cậu cứ chơi ADC đi, tôi đi Support cho cậu, bạn cậu chơi vị trí nào?”
[Nam thần điện ảnh: Cậu ấy đi rừng.]
One_Jet: “Vậy vào trận nhé.”
Sau khi chọn vị trí và tướng xong, cậu nhìn con cáo cứ chạy theo cậu, âm thanh trong mic thì im lặng một chút lại có tiếng.
One_Jet: “Streamer nhỏ ơi~~ Bùa đỏ nè~”
One_Jet: “ADC lại lấy mạng đi nè~”
One_Jet: “ADC chơi giỏi quá àaa~”
Trong trận cậu cứ nghe tiếng của Jet mãi, nghe đến mức ám ảnh.
“Trời ơi ồn quá.”
[Nam thần điện ảnh: Support không đi hỗ trợ những người khác sao? Mid đang giao tranh kìa?]
One_Jet: “Tôi không quan tâm bọn họ, tôi quan tâm cậu thôi”
[Nam thần điện ảnh: Vậy thì giảm bớt sự quan tâm của cậu dành cho tôi đi.]
One_Jet: “Cái này thì tôi không làm được đâu, tôi là Support mà, phải hỗ trợ ADC chứ.”
“Sao mà như con đĩa vậy trời, ồn ào quá.”
Trì Vọng bình thường khi chơi chung với Kỳ Du sẽ đánh combat chung, nhưng từ khi vào trận đến giờ cứ đến lúc combat là Support lại nhảy ra đỡ đòn cho ADC, rồi cấu rỉa máu đối phương, gần chết thì lại nhường mạng cho ADC, Trì Vọng tới nơi đối phương đã nằm trên đất.
“Chậc! Cái tên Tần Triết này phiền quá.”
Anh nhìn Support cứ chạy theo phía sau ADC mà nhíu mày, đến gần cuối trận, Trì Vọng không ngồi yên được nữa, cũng đi theo ADC và Support, nhìn qua team 3 người thì không có vấn đề gì, vấn đề là người chơi 3 con tướng đó.
Lúc kết thúc trận, Kỳ Du đã bị tra tấn lỗ tai suốt 30 phút không chịu nỗi nữa.
[Nam thần điện ảnh: Có ai nói anh phiền chưa?]
One_Jet: “Nhiều người nói tôi phiền lắm, nhất là đồng đội tôi đó, tôi thấy bản thân cũng không nói nhiều lắm.”
[Nam thần điện ảnh: Anh nói rất nhiều, tôi thật sự khâm phục đồng đội của anh có thể chơi với anh mỗi này.]
One_Jet: “Cậu không thấy ồn ào vậy rất náo nhiệt sao? Mà sao cậu không mở mic? Mic cậu hư hả? Hay tự ti vì giọng không hay? Không sao đâu, tôi không để ý những chuyện đó đâu, nên cậu cứ mở mic đi.”
[Nam thần điện ảnh: Mic tôi hư.]
One_Jet: “Tiếc vậy, không sao cậu vào đội chúng tôi đi, cơ sở vật chất tốt lắm, thay mới hết cho cậu, đảm bảo là đồ tốt nhất.”
[Nam thần điện ảnh: Anh đừng có đa cấp vậy nữa, nó không phù hợp với danh tiếng và thân phận của anh chút nào.]
One_Jet: “Tôi đa cấp chỗ nào chứ? Mà năm nay cậu bao nhiêu tuổi, cậu nói cậu thất nghiệp chắc là đang học đại học hay ra trường rồi.”
Kỳ Du: Nói tuổi thật cũng không sao, mình cũng không thích lừa dối người khác.
[Nam thần điện ảnh: 18 tuổi.]
One_Jet: “…Thật hả? Chẳng phải cậu nói cậu thất nghiệp sao? Cậu đi làm ở cái tuổi đó hả?”
Trì Vọng cũng khá bất ngờ với tuổi của cậu, nhưng bất ngờ hơn là vụ thất nghiệp là sao nữa?
[Nam thần điện ảnh: 18 tuổi không được đi làm sao?]
One_Jet: “Được chứ, được được, cậu vào đội chúng tôi đi, đãi ngộ tôi đảm bảo sẽ siêu tốt luôn, ôi chàng trai cậu đã phải trải qua những gì.”
Kỳ Du: Cái gì vậy cha? Tưởng tôi bị ép bỏ học đi làm công nhân kiếm tiền nuôi cả gia đình hả? Ủa mà cũng giống…
[Nam thần điện ảnh: Cảm ơn ý tốt nhưng chuyện không phải như anh nghĩ đâu, lý do đặc biệt thôi.]
One_Jet: “Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà, cố lên nhé.”
Kỳ Du: Cml đã nói không phải, anh hiểu cái gì chứ.
[zxcvb123: Ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với cậu.]
Kỳ Du nhìn tin nhắn mà mừng muốn khóc, thoát rồi.
[Nam thần điện ảnh: Vậy tạm biệt Jet nha, hôm nay cảm ơn đã chơi Support cho tôi, lời đề nghị của anh tôi sẽ xem xét.]
One_Jet: “Được thôi~ tạm biệt nha bé streamer.”
Xong cậu thoát khỏi nhóm. Vừa thoát ra đã nhận được lời mời tổ đội, cậu bấm đồng ý.