Ánh sáng trong mắt Trương Bình lại tắt, rồi lại sáng lên, trong chốc lát ngắn ngủi, không biết bà đã nghĩ gì.
“Biết.” Trương Bình nói ra một chữ, dường như đang hồi tưởng lại nửa đời trước, giọng nói tàn tạ và khàn đục: “Khi còn trẻ, tôi là thợ đan giỏi nhất thôn, cái loại lồng tre nhỏ bằng bàn tay ấy, một ngày tôi nhiều nhất có thể đan ba bốn chục cái. Còn sọt tre… loại lớn, có thể đựng bắp ấy, một ngày tôi có thể đan ba cái. Loại khung tre đeo sau lưng, một ngày tôi có thể đan sáu bảy cái.”
Cố Đồ “Ừm” một tiếng, nói: “Vậy vừa hay, ở đây tôi thu sọt tre đeo lưng dài, một cái tám tinh hạch, hai cái lồng tre nhỏ bằng bàn tay ba tinh hạch, một cái sọt tre lớn hai mươi tinh hạch.
Chúng tôi trọng điểm thu sọt tre đeo lưng, những sản phẩm tre khác khi nào có nhu cầu sẽ thông báo cho bà.”
Giọng Cố Đồ trở nên sắc bén: “Tôi là ông chủ trạm dịch Cố Hồi, ở chỗ tôi, một trăm tinh hạch tương đương một cân lương thực. Công việc của cửa hàng chúng tôi không tốt lắm, bà đan sọt tre quá nhiều, chúng tôi cũng không thể thu hết, vì thế hy vọng bà làm việc tùy theo sức lực, theo tình hình hiện tại, cửa hàng chúng tôi chỉ có thể thu của một mình bà.
Nếu có nhiều người bán sọt tre cho tôi, tôi chỉ có thể cắt giảm đơn hàng của mọi người, đến lúc đó e là thu nhập của mọi người sẽ không tốt lắm.”
Mí mắt Trương Bình giật giật, hiểu ý Cố Đồ, đôi mắt khô cằn thế mà lại rưng rưng nước mắt: “Ừ… được… tôi nhớ rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play