Khi trở vào, Phật Thiên Hồi dặn dò: “Thứ nhất, đừng để lộ bất cứ chuyện gì của tôi cho cậu ấy. Khi tôi ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy sẽ mãi mãi quan trọng hơn tôi.”
Vệ Quảng Bạch gật đầu, tỏ vẻ đã ghi nhớ. Hắn ngẫm nghĩ, đây chẳng phải giống mối quan hệ giữa hắn và con gái sao? Chỉ cần con gái còn sống, hắn có chết cũng cam lòng. Vệ Quảng Bạch ngạc nhiên ngước mắt, liệu một người như Phật Thiên Hồi cũng có người mà anh quan tâm sao?
Phật Thiên Hồi nói tiếp: “Thứ hai, bảo chúng nó nhanh nhẹn chút, ăn ít làm nhiều.”
Vệ Quảng Bạch ngạc nhiên. Trong ký ức của hắn, vị này chưa bao giờ thiếu lương thực cả! Trước đây anh rất hào phóng, cho họ những thứ vượt quá dự tính.
Vệ Quảng Bạch đẩy cửa lớn bước vào, mọi người đều nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt hai cô con gái sáng bừng, hiển nhiên đã chuẩn bị tinh thần để bị đưa đi. Vệ Quảng Bạch hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cảm ơn Phật tiên sinh đã khuyên, quả thật tôi không thể đưa con gái mình vào vực sâu.”
“Ba ba…” Cô chị ngơ ngác. Vực sâu?
Phật Thiên Hồi nhướng mày, được làm việc cho anh là vinh hạnh của hai cô bé. Anh đẩy xe lăn tới bên cạnh Cố Đồ. Cậu xoa mái tóc mềm mại của anh, ngửi thấy mùi hương thanh chanh và thấy tâm trạng rất tốt. Cậu nghĩ thầm: Phật Thiên Hồi đúng là có tài ăn nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT