Việc thành lập căn cứ mới cứ thế được xác định. Phật Thiên Hồi yêu cầu họ tìm hai dị năng giả hệ phong để làm người đưa tin, thay nhau mang tin tức về căn cứ mới cho anh. Vệ Quảng Bạch và Tô Lịch đồng ý. Tô Lịch âm thầm liếc nhìn Vệ Quảng Bạch, thầm nghĩ nhất định phải giành lấy công việc này.
Tô Lịch vừa nghe đã đoán được, người đưa tin không chỉ truyền tin cho họ, mà còn truyền lại mệnh lệnh của thủ lĩnh, tương lai địa vị sẽ không thấp. Hắn có linh cảm, quy mô của Căn cứ Vạn Lộ trong tương lai sẽ không hề nhỏ.
Phật Thiên Hồi mượn ánh trăng lướt qua hoa văn trên tay vịn ghế, hỏi khẽ: “Vệ Quảng Bạch, tôi nhớ anh có hai con gái?” Anh nhướng đôi mắt phượng lên, ánh mắt mang ý cười, khóe môi cong cong.
Vệ Quảng Bạch như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát. Sau một lúc lâu, cổ họng hắn như bị nghẹn bởi một cục đá lớn, mãi mới thốt ra được hai chữ: “Vâng, một đứa bảy tuổi, một đứa chín tuổi.” Nói xong, hắn như kiệt sức, ánh mắt xám xịt. Vệ Quảng Bạch quả thực có hai con gái, chúng đều vô cùng ngoan ngoãn. Hắn có thể đi đến bước này, tất cả đều là vì để con gái có thể sống sót. Hắn không có bản lĩnh, chỉ có sự liều mạng không màng sống chết.
Nhưng hiện tại họ đang trong giai đoạn gây dựng, cánh chim chưa đủ mạnh. Không chỉ hắn, toàn bộ tiểu đội đều cả ngày không có cơm ăn. Hai con gái hắn còn thê thảm hơn. Để không làm hắn phiền lòng, chúng chủ động trốn trong một sơn động, bảo hắn dùng tảng đá lớn bít cửa hang, chỉ chừa lại một lỗ nhỏ để thông khí. Lúc đi, hắn để lại cho con gái đồ ăn đủ dùng mười ngày, nhưng giờ đã qua mười ba ngày, Vệ Quảng Bạch mới tìm được lương thực mới, mà còn là nhờ Phật Thiên Hồi bố thí.
Vệ Quảng Bạch một mặt sợ con gái chết đói, một mặt lại rõ ràng với tính cách của con gái lớn, nhất định sẽ ăn uống tằn tiện, mặc dù mười ngày đã qua, cũng sẽ còn thừa lại một chút lương thực. Đầu óc Vệ Quảng Bạch hỗn độn, lại nghe Phật Thiên Hồi gảy bàn tính. Họ đều biết Phật Thiên Hồi có một chiếc bàn tính bạc tinh xảo, thường ngày rất thích thưởng thức. Phật Thiên Hồi nhẹ nhàng xoay hạt châu, chậm rãi nói: “Tôi nhớ hình như gần đây chúng đã thức tỉnh dị năng?”
Vệ Quảng Bạch khàn giọng nói: “Vâng, mấy ngày trước đã bị sốt cao, dị năng bất ngờ thức tỉnh... Con gái lớn là dị năng giả hệ hỏa, con gái nhỏ là dị năng giả hệ phong.” Phật Thiên Hồi: “Dị năng giả hệ phong? Vậy vừa hay dùng được, ba ngày sau mang cả hai đứa đến.” Vệ Quảng Bạch vội vàng từ chối: “Chúng còn nhỏ quá, vẫn là con nít thôi!” Phật Thiên Hồi gõ ngón tay lên tay vịn ghế: “Cũng không nhỏ, bảy tuổi cũng nên làm chút việc cho gia đình rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play