Thịt cá quá nặng nên dính chặt dưới đáy bát, Cố Đồ mới không phát hiện ra. Cố Đồ vừa lén lút ăn thịt cá, vừa nghe Túc Lang hỏi: “Cậu luôn nói về mẹ, vậy còn ba cậu đâu?” Túc Lang gắp thức ăn, nhìn xuống mặt bàn có hoa văn, ông rất muốn biết người đàn ông nào lại có thể có một đứa con với học tỷ Cố gần như hoàn hảo. Cố Đồ cong mi, lặng lẽ nhai thịt cá, lẩm bẩm nói: “Ba em qua đời rồi.” Túc Lang khựng lại, nói khẽ: “Xin chia buồn.”
Ăn xong bữa sáng, Cố Đồ cùng Túc Lang và bốn người rời đi, để Phật Thiên Hồi trông cửa hàng. Phật Thiên Hồi ngồi sau quầy, năm ngón tay siết chặt chiếc khăn trắng tinh, nhẹ nhàng lau chiếc bàn tính bạc. Hoàng Nghênh Uyển thở hổn hển lau đại sảnh. Cô tuy bận rộn từ sáng đến tối, nhưng lại có một công việc ổn định, không chỉ bữa nào cũng được ăn no, mà còn có thể tích cóp Trọng Minh tệ, rảnh rỗi còn được vuốt ve mèo, gần đây cô đã béo lên ba bốn cân. Phật Thiên Hồi lau xong bàn tính, đột nhiên giơ tay xoa thái dương, đẩy xe lăn rời khỏi quầy, nói với Hoàng Nghênh Uyển: “Tôi ra ngoài một lát, cô ở lại trông cửa hàng.” "Vâng!" Hoàng Nghênh Uyển lau mồ hôi trên trán, cười đáp lại.
Tại thôn Khê Liễu, Cố Đồ dẫn Túc Lang đi xem hoa, trên đường đi cậu kể cho Túc Lang nghe về kết quả nghiên cứu của mình trong thời gian này. Suốt thời gian đó, Ngô Nhiễm muốn nói gì đó nhưng không thể chen vào được. Túc Lang bề ngoài mặt không cảm xúc, nhưng thực tế những ngón tay rủ xuống bên người ông lại đang run lên.
Cố Đồ nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, Túc Lang chỉ "Ừ" hoặc thỉnh thoảng hỏi hai câu. Ngô Nhiễm đi theo sau lưng Túc Lang cảm thấy không thể tin nổi. Hắn theo thầy hai năm, tính tình thầy không hề tốt một chút nào. Thầy ghét người ngu dốt, bất kể là hắn hay các sư huynh đệ, dù chỉ có một chút không rõ ràng, thầy cũng sẽ thiếu kiên nhẫn. Theo tần suất bình thường, khi họ báo cáo chỉ cần nói tối đa năm phút là thầy sẽ nhíu mày ngắt lời! Nhưng bây giờ, đã một tiếng đồng hồ rồi, thầy vẫn chưa ngắt lời Cố Đồ! Ngô Nhiễm may mắn nghĩ, rất có thể vì Cố Đồ không phải học sinh của thầy, nên thầy không tiện mắng.
Cố Đồ nói khô cả họng, Túc Lang thấy thế còn đưa chai nước chưa mở ra của mình cho cậu, rũ mắt ôn nhu nói: “Cực khổ rồi, nói từ từ thôi, không cần vội.” Ngô Nhiễm:?? Túc Lang thấy Ngô Nhiễm biểu cảm kỳ lạ, cũng không quá thiên vị, tiện thể hỏi Ngô Nhiễm một câu hỏi vô cùng đơn giản. "Cái này..." Ngô Nhiễm do dự, mãi không trả lời được. Túc Lang thở không thông, chút tuổi thọ vừa được Cố Đồ bồi bổ lại bị Ngô Nhiễm làm cho tức chết. Ông bảo Ngô Nhiễm đứng tại chỗ suy nghĩ lại, còn mình dẫn hai người khác rời đi.
Họ tìm một đình hóng gió ngồi xuống, Túc Lang đột nhiên hỏi: “Cậu có nguyện ý làm học sinh của tôi, về làm nghiên cứu cùng tôi không?” Cố Đồ sững sờ, đứng lên nuốt nước bọt: “Xin lỗi thầy Túc. Em... em vẫn muốn tiếp tục làm thôn trưởng.” Túc Lang mím môi, khẽ "Ừ" một tiếng, giơ tay bảo Cố Đồ đi thu thập mẫu hoa lan tốt nhất cho ông. Cố Đồ đồng ý, khi quay người, Túc Lang nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, mắt ông khẽ run rẩy.
Chờ Cố Đồ rời đi, Tấn Linh Hủ đang chơi điện thoại di động bên cạnh cười nói: “Giáo sư Túc rất thích mắt đào hoa nhỉ.” "Phải không?" Túc Lang đỡ kính. "Đương nhiên rồi." Tấn Linh Hủ ấn nút, màn hình điện thoại đen lại, cô ngẩng đầu: “Ngài sẽ dịu dàng hơn với những người có mắt đào hoa, người trong căn cứ cũng vậy, dọc đường đi gặp nhân viên làm việc cũng thế. Kể cả Ngô Nhiễm, ngài sẽ kiên nhẫn với cậu ta hơn người bình thường. Nhưng...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play