Nhìn khoảnh đất trống kia, thân rắn còn đang không ngừng co giật, chưa hoàn toàn chết hẳn, trong mắt Trương Thanh Nguyên cũng không giấu được vẻ hưng phấn.
Nửa tháng trước, chính hắn phải cố gắng tích góp, ròng rã cả năm trời mới dành dụm đủ điểm cống hiến đổi lấy một mai linh thạch.
Vậy mà bây giờ, chuyến đi này thu hoạch, ít nhất cũng phải trên hai mươi mai linh thạch!
Một đêm phất lên, chẳng gì hơn thế này!
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc Trương Thanh Nguyên đã tiến giai Linh Nguyên cảnh hậu kỳ, lại còn may mắn vượt cấp đánh giết được con Xích Luyện Yêu Mãng này.
Nhưng nói thế nào đi nữa, thì đây chính là một món hời lớn.
Chỉ là, đối mặt với thân thể khổng lồ của Xích Luyện Yêu Mãng, Trương Thanh Nguyên lại không khỏi nhíu mày.
Thứ của nợ này, làm sao mang về đây?
Trên người hắn, chỉ có một tấm nạp vật phù dùng để đựng đồ lặt vặt thường ngày, không gian chỉ bằng một cái rương hành lý con con.
Nhưng thân rắn khổng lồ trước mắt, ít nhất cũng phải cần túi trữ vật mới mong chứa hết được.
Nếu ví nạp vật phù là rương hành lý, thì túi trữ vật chính là cái công-ten-nơ chứa hàng.
Chỉ tiếc, đối với một tên nghèo rớt mồng tơi như Trương Thanh Nguyên mà nói, trước kia chỉ quanh quẩn trong sơn môn, dùng tấm nạp vật phù là đủ rồi, cũng chẳng có nhu cầu gì phải đổi sang túi trữ vật.
Bởi vậy, giờ đây đối mặt với một thân rắn trị giá hơn hai mươi linh thạch, Trương Thanh Nguyên có chút đau đầu.
"Thôi kệ, tộc nhân Hồ gia chắc cũng sắp tới rồi, đến lúc đó nhờ bọn họ hỗ trợ mang về vậy."
Chẳng buồn bận tâm thêm, Trương Thanh Nguyên bắt đầu kiểm tra bốn phía.
Trên khoảng đất trống, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập. Thân rắn khổng lồ cũng đã dần ngừng quằn quại, đúng lúc đó, một vật thể màu xám tro từ trong cổ rắn tuột ra.
Trương Thanh Nguyên tới gần xem xét, thì ra là một con Phệ Linh Thử đã bị dịch vị của rắn hòa tan mất nửa bộ lông!
Cái này, hẳn là đầu sỏ ban đầu rồi.
"Xem ra là vì dấu vết của con Phệ Linh Thử này hoạt động ở đây, nên đã dẫn dụ Xích Luyện Yêu Mãng tới săn mồi, nào ngờ lại vừa đúng lúc ta xâm nhập phạm vi săn bắn của nó, cũng thành con mồi luôn…"
Trương Thanh Nguyên như có điều suy nghĩ.
Bỗng nhiên, hắn như sực nhớ ra điều gì. Bèn bắt đầu dò xét kỹ lưỡng xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy một cái hang chuột kín đáo dưới một tảng đá không mấy bắt mắt.
Dùng thanh tàn kiếm trong tay đào mở, không gian bên trong được lót đầy cỏ khô, mà trên đám cỏ khô ấy, lại chất đầy một đống linh cốc, hạt linh quả cùng các loại linh tài tu luyện! Ước chừng cũng phải ba cân hơn!
Xem ra, con Phệ Linh Thử này cũng có thói quen tích trữ lương thực.
Đúng là thu hoạch bất ngờ!
Không nhiều lời, hắn lấy nạp vật phù ra, đem hết ba cân linh tài các loại cất vào trong.
Xóa đi dấu vết xung quanh, Trương Thanh Nguyên tìm một chỗ tương đối an toàn, ngồi xếp bằng xuống. Vừa chờ đợi tộc nhân Hồ gia đến, vừa tranh thủ khôi phục Linh Nguyên của bản thân.
Chẳng bao lâu sau, từ xa đã vọng lại tiếng ồn ào náo động.
Hồ Vĩnh An dẫn theo một đám tộc nhân Hồ gia có chút ít tu vi, lần theo dấu vết Trương Thanh Nguyên để lại, tìm đến nơi.
"Trương tiểu huynh đệ, ngươi đột nhiên rời đi, thật đúng là làm lão Hồ ta lo chết mất…"
Vừa trông thấy Trương Thanh Nguyên, Hồ Vĩnh An vội vàng dẫn người từ trong rừng cây chạy ra, miệng nói liến thoắng.
Chỉ là, lão còn chưa nói hết câu, vừa vén đám cỏ rậm rạp ra, liền đột nhiên nhìn thấy một cái đầu rắn khổng lồ, vô cùng dữ tợn, đang dùng cặp mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào lão.
Luồng hung sát chi khí kinh người, tràn ra!
Khiến cho một người từng trải như Hồ Vĩnh An cũng phải sững lại trong giây lát, bước chân bất giác lùi về sau một bước.
Bị dọa cho giật mình!
"Xích Luyện Yêu Mãng!"
Dù đã chết, nhưng bên trong cái đầu rắn kia, vẫn còn lưu lại luồng hung sát khí cực kỳ đáng sợ!
Hổ chết uy còn đó, thi thể Xích Luyện Yêu Mãng đầu lìa khỏi cổ nằm chiếm cứ giữa sân, vẫn khiến đám người Hồ gia không khỏi rùng mình kinh hãi.
"Trương tiểu huynh đệ, đây là…"
Sắc mặt Hồ Vĩnh An biến đổi liên tục, kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin.
"Con Phệ Linh Thử kia trốn đến đây, bị Xích Luyện Yêu Mãng nuốt chửng. Ta đuổi theo sát nút, kết quả xảy ra một trận chiến, may mắn mới có thể giết được nó."
Trương Thanh Nguyên đơn giản tóm tắt lại sự tình, giải thích qua loa.
Đương nhiên, hắn không nói chi tiết, ví như chuyện công pháp của mình đột phá, hay quá trình đánh giết con mãng xà, những điều đó hắn đều giấu nhẹm đi.
"Lần này ra ngoài, Trương mỗ không mang theo túi trữ vật, cho nên cỗ thi thể Xích Luyện Yêu Mãng này, đành phải phiền phức Hồ huynh vậy."
"Không phiền phức, không hề phiền phức!"
"Chuyện này cứ giao cho Hồ mỗ, chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa cho ngươi!"