Bên kia, chim trĩ sau khi đi vệ sinh trở về, thấy Phương Triều Chu không trồng cây non cũng không viết bản thảo, liền ngồi trên tảng đá ngẩn ngơ, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nếu biểu hiện loại này của y xuất hiện trước đây, nó sẽ không thấy kỳ lạ, nhưng gần đây Phương Triều Chu vì kiếm tiền, hầu như không mấy khi nghỉ ngơi, rất ít khi nhìn thấy bộ dạng như hiện tại, cái gì cũng không làm, chỉ ngồi trên tảng đá phơi nắng.
Phương Triều Chu đã ngủ say năm năm trong sơn động, không thấy ánh nắng, hiện tại cho dù phơi nắng, màu da vẫn trắng hơn người thường rất nhiều, kiểu tái nhợt không chút máu.
“Ngươi làm sao vậy?” Chim trĩ hỏi.
Phương Triều Chu nghe thấy tiếng, quay đầu lại, “Tối nay ta chuẩn bị đi Tri Xuân Châu.”
Chim trĩ kinh ngạc một chút, “Đúng rồi, ta suýt nữa quên mất đại mỹ nhân kia, ngươi hôm nay đi luôn sao?”
“Ân.” Phương Triều Chu gật đầu. Y cần phải đi tìm Tiết Đan Dung, tranh thủ giải quyết cái “bệnh” này sớm chừng nào tốt chừng đó. Còn về sau, Tiết Đan Dung có thích Diêu Ngọc Thành hay không, hoàn toàn không liên quan gì đến y, dù sao y cũng chỉ là một người tình đã chết năm năm mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT