Tắm gội xong xuôi, Phương Triều Chu túm lấy cổ áo Tống Liên Y đi ra ngoài, mới đi được vài bước, bánh bao nhỏ trong tay đã dùng cái giọng chảy sữa kêu lên: “Phương Triều Chu, ngươi thả ta xuống mau, ta không cần ngươi đưa đi.”
Phương Triều Chu nhìn thoáng qua bánh bao nhỏ, nói: “Chân ngươi ngắn như vậy, chốc nữa lại treo trên ngạch cửa thì phải làm sao?”
Tống Liên Y rõ ràng nghẹn họng, không nói gì cả, chỉ gục đầu xuống mặc kệ Phương Triều Chu dẫn mình ra khỏi phòng. May thay Phương Triều Chu cũng có chút quan tâm đến cảm xúc của Tống Liên Y, sau khi vào tẩm cư rồi thì y thả người xuống.
Không lâu sau, Hỗ Hương phái người tới đây thông báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể tiến cung.
Hôm qua Phương Triều Chu cũng đi xe ngựa để tiến cung, vì Hỗ Hương nói là nếu ngự kiếm phi hành sẽ gây phiền hà tới bá tánh.
Phương Triều Chu nghe người tới nói, trước tiên liếc Tống Liên Y một cái, “Ngươi muốn tự đi?”
Tống Liên Y không nghĩ nhiều, nói luôn: “Đương nhiên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play