Thân thể thiếu niên thình lình bị nhét một nắm tuyết cứng lại một cách rõ ràng, đến khi Phương Triều Chu chạy ra thật xa rồi thì hắn mới phủi đi đống tuyết trong cổ áo.
Phương Triều Chu vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ lập tức đánh trả lại ngay nhưng hắn phủi tuyết xong cũng chỉ an tĩnh đứng tại đó. Bỗng dưng lương tâm y có hơi cắn rứt, y quay trở lại thấy trên vai thiếu niên có bông tuyết rơi xuống bèn phủi đi hộ coi như lời xin lỗi.
Hắn không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn xuống cánh tay ở trên vai mình, tận khi cánh tay dời đi thì ánh mắt hắn mới dời theo.
Phương Triều Chu thấy không thể chơi ném tuyết được, chỉ có thể nhàm chán ngó nghía xung quanh. Y nhìn hồi lâu, không khỏi nói: “Ước gì có sơn động chắn gió chắn tuyết, chứ sợ là hôm này không thể rời khỏi đây được rồi.”
“Nhị sư huynh, ta vừa thấy một sơn động.” Thiếu niên bên cạnh nghe thấy lời của Phương Triều Chu, bỗng nhiên mở miệng.
Phương Triều Chu hơi ngẩn người nhưng cũng không cảm thấy sai ở đâu, y hỏi đối phương xem sơn động ở đâu rồi đi vào. Tìm thấy sơn động rồi, trước tiên y bảo thiếu niên cầm dù đứng ngoài trước đã để y vào trong kiểm tra xem sơn động có động vật ngủ đông không, may là không có.
Sơn động này không lớn, nhỏ hơn một nửa so với động phủ của bọn họ ở Thiên Thủy tông. Phương Triều Chu bảo thiếu niên đi vào rồi tìm chút đồ ở trong nhẫn trữ vật của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT