Ánh đèn dạ minh châu ôn hòa rọi xuống giường đá, Phương Triều Chu thích ngủ trên giường mềm, cho nên lúc trước y đã trải thêm vài tầng đệm trên chiếc giường đá cứng ngắc này, mềm đến nỗi gần như có thể làm người ta có thể chìm vào trong.
Nếu như không có cánh tay Tiết Đan Dung ôm eo y, miễn cưỡng ổn định thân hình thì gần như y đã chìm vào trong đó.
Y đã đọc qua rất nhiều thoại bản, nhưng tự thân trải nghiệm thì vẫn là lần đầu tiên.
Đều là ngũ chỉ cô nương(năm ngón tay), nhưng cảm giác ngũ chỉ cô nương của người ta rõ ràng khác biệt.
Tay của Tiết Đan Dung, lúc Phương Triều Chu bị bắt cóc ở Ảm Hồn môn thì buồn chán nhìn chằm chằm một hồi lâu. Đôi tay kia thon dài trắng nõn mảnh mai, đốt ngón tay cân xứng, đừng nói vết chai mỏng, ngay cả vết sẹo nhỏ cũng không có, quả thật chính là mỹ ngọc hoàn hảo vô khuyết.
Cho dù Phương Triều Chu nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh bàn tay của Tiết Đan Dung vẫn cứ xuất hiện trong đầu y.
“Ưm…” Sau khi Phương Triều Chu ý thức được mình phát ra tiếng, lập tức ngậm chặt miệng vào, tránh việc “ưm” thêm tiếng thứ hai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play