Trên thực tế, Phương Triều Chu buổi chiều té ngã một cái, sau khi tắm rửa liền lập tức xử lý vết thương. Ngũ sư đệ Đỗ Vân Tức trước đó đã tặng rất nhiều dược liệu, thuốc trị thương ngoài da cũng có cả đống. Tuy nhiên, chỉ sau hai lần thoa, vết thương đã hoàn toàn lành lặn, không để lại chút dấu vết nào.
Chung Ly Việt Thủy đang thoa thuốc dở chừng thì thân thể không khỏi cứng đờ. Y cúi đầu nhìn về phía thanh niên đang nằm bò trên đùi mình. Phương Triều Chu gối đầu lên chân Chung Ly Việt Thủy, một tay nắm lấy ống tay áo rủ xuống của y. Bên ngoài, tiếng sấm đã biến mất, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.
Y lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, nửa khép mắt nói: “Trời mưa.”
Chung Ly Việt Thủy nhìn Phương Triều Chu một lát, sau đó mới một lần nữa đưa sự chú ý về phía đùi đối phương, khẽ “Ừm” một tiếng.
“Bên ngoài có mát mẻ không?” Phương Triều Chu lại hỏi.
“Ừm.”
Phương Triều Chu ngẩng mắt, qua khe hở ống tay áo nhìn Chung Ly Việt Thủy: “Sao huynh chỉ nói ‘ừm’ vậy? Có thể nói từ khác được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT