Ánh trăng như nước, bao phủ lên hai người. Đường phố nửa đêm quá mức yên lặng, lời nói nghe được cũng phá lệ rõ ràng, muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.
Phương Triều Chu nhìn thanh niên trước mặt, khóe môi giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra. Tiết Đan Dung thấy thế, nhắm mắt, khi mở mắt ra, trong hai mắt ấy không còn bất kỳ cảm xúc nào.
“Ta không giết Lê Châu, không phải vì tin lời sư huynh, là bởi vì ta biết trong lòng sư huynh không muốn ta giết y. Ta không giết y, bởi vì ta sợ sư huynh ghét ta, sợ sư huynh bỏ ta, nhưng trên thực tế, ta hận không thể giết sạch người trong thiên hạ, để sư huynh chỉ có thể nhìn một mình ta.”
Nói xong câu cuối cùng, thanh âm Tiết Đan Dung rất nhẹ.
“Nhưng ta giết sạch người trong thiên hạ, sư huynh liền sẽ yêu ta sao?”
Tiết Đan Dung nói xong câu đó, vẫn đang đợi Phương Triều Chu trả lời, nhưng y gần như tuyệt vọng phát hiện Phương Triều Chu vẫn giống trước kia, lặng im không nói. Tiết Đan Dung quay mặt đi, bước về phía trước, mà y đi được vài bước, đột nhiên nghe được thanh âm phía sau.
“Thích.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT