Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, có lẽ qua một chén trà nhỏ công phu, Phương Triều Chu chính mình cũng không biết. Y từ từ nâng tay, vỗ vỗ lưng Tiết Đan Dung, trấn an nói: “Ta không đi, quay về ngủ đi.”
Tiết Đan Dung nghe vậy hơi buông tay, xoay mặt nhìn y. Trong phòng không thắp đèn, chỉ dựa vào ánh trăng xuyên qua cửa sổ giấy mà chiếu sáng.
“Sư huynh ngủ cùng ta đi.” Tiết Đan Dung thấp giọng nói, ánh mắt trông vô cùng đáng thương.
Phương Triều Chu nhìn khuôn mặt trước mắt này, cơ hồ không chút do dự liền gật đầu. Gật đầu xong, y mới có chút phản ứng lại mình đã đồng ý chuyện gì.
Phương Triều Chu không khỏi nhìn xuống hai con chim bên cạnh, chim trĩ trước đây đã trải qua quá nhiều lần Phương Triều Chu nửa đêm bò dậy, hiện tại đã ngủ say không thể đánh thức, nhưng kim sí điểu thì không, nó lúc này đang nghiêng đầu, nhìn Phương Triều Chu và Tiết Đan Dung hai người ôm lấy nhau.
Phương Triều Chu đối diện ánh mắt kim sí điểu, không hiểu sao có cảm giác mình đang làm hư trẻ con, tuy rằng tuổi tác của con kim sí điểu này chắc chắn lớn hơn y, nhưng luôn có một loại cảm giác tội lỗi.
Y khẽ ho một tiếng, lại vỗ nhẹ lưng Tiết Đan Dung, “Ngươi đi trước, lát nữa ta đến.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play