Tầm nhìn của mọi người đột nhiên bị hạn chế, khả năng nhìn thấy chỉ còn lại khoảng một mét xung quanh, còn lại là màn sương đen vô tận.
Trình Mặc Phàm siết chặt chiếc xe lăn của Trần Diễm Hồng, dùng thân mình che chở cho giáo viên, “Màn sương này là gì vậy? Hoàn toàn không nhìn thấy ai cả!”
“Kỳ Kỳ… khó thở quá… ta dường như không thở được nữa…” Trong mơ hồ truyền đến giọng nói yếu ớt của Cố Văn, một bóng người lạch bạch quỳ sụp xuống đất.
Cố Văn tuyệt vọng dùng hai tay ôm lấy cổ mình, cả khuôn mặt đỏ bừng tím tái vì nghẹt thở.
Nỗi đau đớn cùng cực vì sắp chết ngạt khiến nàng cả người vô lực quỳ trên mặt đất, trước mắt đã xuất hiện ảo ảnh chồng chéo.
“Chết tiệt, Văn Văn bị hen suyễn, có phải bị loại khí độc hại này kích thích rồi không.” Lý Khôn nhất thời hoảng loạn.
Đồng Tử Kỳ thấy vậy, do dự một giây, lập tức giật chiếc mặt nạ phòng độc của mình xuống, cưỡng ép đeo lên mặt Cố Văn, “Đừng sợ, cố gắng thêm chút nữa, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT