“Không nên nói thì đừng có nói bừa, ngoan ngoãn nghe lời, về căn cứ Thâm Không đảm bảo cho ngươi ăn ngon mặc đẹp.” Lưu Bằng mượn cớ tìm đồ ghé đến bên cạnh Triệu Phàm, dùng âm thanh nhỏ xíu chỉ hai người họ mới nghe thấy đe dọa, đồng thời giơ ngón trỏ lên vị trí yết hầu làm động tác cắt cổ.
Triệu Phàm cắn chặt môi, mới áp chế được tiếng nức nở trong cổ họng.
Vừa rồi Lưu Bằng chỉ dùng một giây đã tiêu diệt toàn bộ người trong phòng thí nghiệm. Nếu không phải vì nàng biết đường trong viện nghiên cứu có thể làm người dẫn đường, thì bây giờ chắc cũng đã nằm cùng với những thi thể đó rồi.
Đã lăn lộn sinh tồn trong mạt thế lâu như vậy, Triệu Phàm đã rất quen thuộc với việc nhìn rõ tình thế.
Nàng và đội của Lục Sanh không có quan hệ gì, cho dù cầu cứu cũng chưa chắc có hồi đáp. Hơn nữa với mức độ tấn công không phân biệt của Lưu Bằng vừa rồi, cho dù nàng nói ra cũng chưa chắc có ích.
So sánh lợi hại, Triệu Phàm lựa chọn im lặng.
Chỉ cần sống sót là tốt rồi, bất kể dùng biện pháp gì, chỉ cần sống sót là được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT