“Bán cái gì chứ, căn cứ sắp sửa đói khát rồi, trưởng căn cứ đã lấy hết tiền riêng ra, gọi chúng ta tới đây mua chút vật tư mang về.”
“Các ngươi không phải đã tự do với khoai tây rồi sao? Sao lại đói khát?” Trương Hiểu Quyên cười hì hì, trêu chọc hộp cơm của căn cứ K3 lúc ở bệnh viện trước đây.
Mã Đông Mai liếc hắn một cái, bất lực thở dài, “Mưa axit ăn mòn nhà kính, hơn một nửa cây trồng đều bị thối rữa. Lương dự trữ chỉ đủ ăn hai tuần, tháng sau phải ăn đất thôi.”
Vật tư lấy từ thành phố Tần Hoài tuy nhiều, nhưng một nửa phải đổi lấy vật liệu và thuốc men thiết yếu với các căn cứ khác.
Căn cứ K3 liên tục tiếp nhận người tị nạn, nửa còn lại cung cấp cho mấy vạn người ăn uống nhanh chóng trở nên eo hẹp.
“Mưa axit không chỉ ăn mòn cây trồng đang sinh trưởng, còn phá hủy tầng đất. Đất đai bị nước mưa ăn mòn gần như không thể trồng trọt được nữa.”
Lục Sanh khẽ lên tiếng, nghiêm túc nhắc nhở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play