Khung Thương nắm chặt ngón tay, bóp đến mức lớp giấy bọc nhựa của bó hoa cũng xuất hiện những nếp gấp méo mó.
Cô có thể đoán ra người kia là ai, liền khẽ giọng hỏi:
“Cô ấy thường xuyên tới đây sao?”
“Cái gì mà thường xuyên…” Bà lão suýt nữa làm rơi hàm răng giả, vội lấy tay đẩy chỉnh lại, rồi mới tiếp tục:
“Chỉ là mỗi năm ghé vài lần, mang bó hoa đến cắm hoặc giúp dọn dẹp một chút. Bên đó bẩn và lộn xộn lắm, lần nào cô ấy tới cũng bận rộn cả nửa ngày. Tôi cũng không biết cô ấy là ai, nhưng nhìn dáng vẻ đau lòng đó, chắc chắn là người nhà … Ai, mà cô ấy cũng lâu rồi không đến. Năm nay tôi chưa thấy lần nào.”
Khung Thương nhận ra, thật ra mình không hề hiểu Giang Lăng. Không biết người phụ nữ gầy gò ấy vẫn luôn âm thầm làm gì, muốn gánh vác trách nhiệm gì. Bà ấy luôn dùng nụ cười dường như bao dung tất cả để đối diện người đời, nhưng lại đem những giờ khắc khó khăn nhất, thậm chí đẫm máu, giữ lại cho riêng mình.
Bà ấy đã để lại cho Khung Th·ương rất nhiều, đáng tiếc là lúc đó Khung Th·ương không hiểu. Giống như rất nhiều người khác, cô cũng không hiểu phía sau sự quan tâm và dịu dàng ấy là gì, nên đã không thể làm được chút gì cho bà ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play