Điền Nhuế có một dự cảm cực kỳ bi quan, cảm giác này khiến cô hoàn toàn không muốn đối mặt với bất cứ chuyện gì. Trực giác mách bảo cô rằng, đôi khi không biết thì sẽ may mắn hơn. Cô đã chạy tới sát mép vực, không thể bước thêm dù chỉ một bước.
“Tôi không biết.” Điền Nhuế tưởng rằng giọng mình có thể giữ bình tĩnh, nhưng ngay khi thốt ra chữ đầu tiên đã để lộ sự phẫn nộ.
“Tôi không biết.” Cô chậm rãi lặp lại lần nữa.
“Cô không giữ lại chút gì sao?” Giọng Khung Thương đều đều, nhưng trong tai Điền Nhuế, từng chữ như mang theo gai nhọn. “Khi mẹ cô xử lý mấy thứ đó, cô không cảm thấy tiếc, mà giữ lại một ít sao? Hoặc là… cô còn nhớ rõ chi tiết những món quà đó không?”
Cuối cùng, Điền Nhuế không thể kìm nén nữa, cảm xúc bùng nổ như đê vỡ. Cô lớn tiếng cắt ngang lời Khung Thương, chất vấn:
“Vậy còn cô? Cô không có một chút đồng cảm nào sao?”
Khung Thương im lặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT