Tạ mẫu muốn phản bác, nhưng dù tay có run đến đâu thì cũng khó mà kiềm chế biểu hiện, khiến nàng mất luôn cơ hội để tranh luận. Nàng cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, như mọi khi, không thể kìm nén sự khẩn trương trong lòng.
Tạ Kỳ Mộng buông tay nàng ra, lảo đảo lùi về phía sau một bước, dựa vào tủ lạnh trên cao. Hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ hoe vì xấu hổ, thở ra từng hơi nóng.
Hắn cong lưng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp, rồi một quyền đánh mạnh vào tấm đá phiến làm bếp trên bệ bếp.
Phản ứng của Tạ Kỳ Mộng làm Tạ mẫu sợ hãi. Nàng không thể chấp nhận việc con trai mình – người mà nàng yêu thương nhất – lại có ngày chán ghét, thậm chí căm ghét mình. Nhưng phản ứng hiện giờ của Tạ Kỳ Mộng chẳng phải đang thể hiện sự bài xích mãnh liệt với nàng sao?
“Ai cũng có lúc xúc động mà thôi.” Tạ mụ mụ cố gắng tìm lời để giải thích một cách lộn xộn, “Tiểu Mộng, con có biết lúc đó mẹ chịu áp lực lớn đến thế nào không? Việc chăm sóc chó chính là mẹ, chăm sóc con cũng là mẹ. Con suốt ngày không về nhà, sức lực thì lúc nào cũng dồi dào, chó chỉ cần chạy ra ngoài một chút là bẩn thỉu, mẹ phải đem nó đi tắm rửa thật sạch. Mẹ mỗi đêm không ngủ được, rụng tóc. Kết quả là như vậy, ba con còn mang về con bé Khung Thương. Nhưng mẹ là bà bầu, mẹ là bà bầu! Con thấy Khung Thương đáng thương, tại sao không nghĩ mẹ đáng thương?”
Giọng nói của nàng run run, như muốn mổ tim mình ra cho hắn xem thật lòng.
“Lúc đó mẹ không kiểm soát được tinh thần, sau đó còn đi khám bác sĩ. Mẹ bị bệnh, con muốn mẹ giải thích thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play