Hạ Quyết Vân rũ xuống đôi mắt, miệng hầu như đang chịu đựng một trận đấu vật mệt nhoài. Đặt ngón tay siết chặt lên đầu gối, bàn tay víu chặt vào quần vải.
Hắn vừa muốn để Phương Khởi nói tiếp, lại vừa muốn đối phương im miệng chạy nhanh đi. Nhưng không nghe, không nhìn, chỉ hỏi; không có nghĩa là nó không tồn tại. Hắn bất lực chống lại, không thể thay đổi thực tế đau thương mà Khung Thương từng trải qua.
Lúc ấy Khung Thương có thể làm được gì chứ? Cô muốn đếm từng giây từng giây thời gian, nhìn chằm chằm cửa phòng chờ mẹ trở về sao?
Phương Khởi nói: “Tình huống cụ thể trong ngày đó, ngoài Khung Thương không có ai khác biết chuyện. Cô ấy chọn giấu kín. Nhưng, tuổi nhỏ, bóng tối, trọng thương, đau đớn, đến từ tổn thương của mẹ, sự chờ đợi vô bờ, bên bờ sinh tử, từ đó cô ấy mắc phải PTSD (rối loạn lo âu sau sang chấn). Cái này mọi người đều có thể lý giải đúng không?”
Trong phòng họp, mọi người đều im lặng một cách lạ thường.
Ở điểm này, họ không thể nghi ngờ rằng bản thân may mắn hơn Khung Thương đến nhường nào. Dù gia đình có những ồn ào phiền toái nhỏ nhặt, dù cha mẹ cũng từng dùng vũ lực giáo huấn do nóng giận, nhưng họ không trải qua một thời thơ ấu đầy tai nạn nghiêm trọng như vậy.
Gia đình mang lại cho họ nhiều hơn hết vẫn là sự ấm áp, cha mẹ đối với họ như chiếc ô che đầu. Họ có thể đồng cảm, có thể lý giải, nhưng không thể mạnh mẽ nói rằng mình cũng chịu đựng được những điều tương tự Khung Thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play