Hạ Quyết Vân kiên nhẫn chờ cho đến khi Thẩm Tuệ khóc rống một trận đã đời, hơi thở dần ổn định lại, mới tiếp tục lên tiếng:
— Lúc đó… cô và Đinh Hi Hoa đã nói với nhau những gì?
Vừa nhắc đến con trai mình, tinh thần Thẩm Tuệ như bị kéo tuột xuống đáy. Giọng nàng trầm hẳn, mờ mịt như rơi vào bóng tối.
— Từ rất sớm, tôi đã biết Hi Hoa không giống những đứa trẻ khác. Nó ít khóc, hầu như không bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng. Rất thông minh, biết điều, độc lập. Tôi từng nghĩ đó là ưu điểm, là do tôi dạy dỗ tốt. Tôi cứ tưởng nó trưởng thành sớm, mới mười mấy tuổi mà đã như một người lớn thu nhỏ.
Nàng ngừng một nhịp, hít sâu.
— Khi Đổng Hiên Hiên vừa xuất hiện, tôi sững sờ. Lúc ấy, Hi Hoa vẫn phải đi học, Đinh Đào thì bận đi làm cả ngày. Đổng Hiên Hiên chưa làm xong thủ tục nhập học, không thể vào nhà trẻ, dù có bảo mẫu nhưng tôi vẫn thường xuyên thấy nó. Nó có nhiều thói quen xấu… mẹ nó kinh tế khó khăn, lo chưa xong cho bản thân, huống chi dạy dỗ con. Thậm chí thường xuyên đánh mắng nó… nhưng mà…
Thẩm Tuệ cúi đầu, nước mắt lại trào ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play