Cô vừa nói một tràng, Hạ Quyết Vân đều ghi lại bằng bút, rồi hỏi:
“Hắn có gì khả nghi không?”
“Ai mà biết được.” Khung Thương thu lại máy tính, buông tay, “Cảm giác thì không thấy gì cả. Nhưng cũng dựa vào cảm giác mà nói, hắn hình như đang cố tình che giấu điều gì đó. Cụ thể là gì thì tôi chưa nhìn ra. Chủ yếu là tôi không rõ ý đồ của mấy lần im lặng kia của hắn.”
Hạ Quyết Vân nói: “Có lẽ là do hắn không giỏi giao tiếp. Kiểu người hướng nội, nói chuyện cũng cần chuẩn bị rất lâu.”
“Ừm…” Khung Thương trầm ngâm một lúc, lắc đầu, “Tôi cảm thấy, hắn không phải kiểu sợ giao tiếp.”
Hạ Quyết Vân tạm dừng tay ghi chép, nói: “Không phải cô nói cô không học tâm lý học sao?”
“Chứng sợ giao tiếp, hoặc rối loạn lo âu xã hội, là một dạng rối loạn thần kinh. Biểu hiện chủ yếu là sợ hãi, có thể kèm theo lo lắng, căng thẳng, né tránh, nói năng lắp bắp hoặc không mạch lạc.” Khung Thương vừa đi dọc theo lộ trình Hồng Tuấn chỉ lúc trước, vừa nói với giọng bình tĩnh, trong trẻo, “Tính cách Hồng Tuấn nhiều nhất chỉ là hướng nội, khi bị cảnh sát thẩm vấn thì có hơi căng thẳng, nhưng đây là phản ứng rất bình thường. Ngôn ngữ của hắn rõ ràng, trả lời các câu hỏi cũng dùng toàn câu khẳng định. Đồng tử và cơ mặt không có bất thường, chứng tỏ hắn biết mình đang nói gì. Tôi còn cố ý đưa ra vài câu hỏi khó, hắn không có phản ứng lo lắng hay hoảng hốt, mà chỉ là suy nghĩ rồi trả lời. Căng thẳng không đồng nghĩa với sợ hãi. Biểu cảm và ánh mắt của hắn nói cho tôi biết, hắn không hề sợ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play