Khung Thương nói, lúc tìm đường tẩu thoát Phạm Hoài có gọi một cuộc cho cô. Một cuộc gọi 32 giây chỉ kịp nói hai câu, thời gian còn lại cả hai bên đều im lặng. Hạ Quyết Vân lúc đó rất nghi ngờ tính chính xác của lời kể, luôn cảm thấy hai người họ phải trò chuyện phải trái một phen mới đúng.
Nhưng khi bản thân anh đối diện với cảnh tượng ấy, trong đầu lại chợt nảy ra suy nghĩ, mình phải nói điều gì với Phạm Hoài đây.
Anh thật sự không biết.
An ủi suông thì hời hợt, khuyên nhủ nghe thôi đã thấy dối trá. Giúp đỡ hả? Nó chỉ như hạt cát trên sa mạc thôi.
E là đến chính Phạm Hoài cũng không biết tại sao mình lại gọi điện cho Khung Thương. Có chăng là khi đi đến bước đường cùng, bản thân mong mỏi nhận được đôi lời chỉ dẫn từ người mình tin tưởng, sùng bái. Nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu nhận ra người ở đầu bên kia cũng chỉ là người trần mắt thịt. Vì thế, cậu rời đi.
Cảm giác bản thân bất lực trước lời thỉnh cầu từ một người bước vào đường cùng là như thế nào?
Đối với Khung Thương thì đó là khúc mắc cứ cấn mãi ở trong lòng, khiến cho cô phải suy tư nghiền ngẫm. Thế nên, cô mới tìm đến Tam Yêu, tham gia [Phân tích hiện trường án mạng] để tìm đáp án. Nếu không với tính cách sợ phiền toái của cô, chắc chắn sẽ chùn bước trước thủ tục xét duyệt rườm rà của Tam Yêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT