“Thầy Nam Châu, thầy cầm đàn guitar điện làm gì vậy?” Cố Đường hỏi.

Nam Châu không trả lời, cậu ôm cây đàn guitar điện và nở một nụ cười chân thật kể từ khi đến trường quay. Ôn Ngu quay đầu và lấy một hộp quà đầy phong bì bên cạnh.

[Nhìn kìa, hắn ta đắc ý chưa kìa, cứ tưởng mình thật sự giành được Lục Trụ rồi chứ gì!]

[Ôi! Đau lòng cho Ngu bảo bối của chúng ta quá!]

[Đồ tiện nhân, sao lại có người đê tiện như vậy chứ, tức chết tôi rồi! Sẽ không thật sự để hắn ta và Lục Trụ thành đôi chứ!]

[Fan của Lục Trụ bị bệnh à, ai có thể đảm bảo đàn guitar điện là đại diện cho Lục Trụ chứ?!]

[Làm ơn đi, fan thông minh lên chút đi. Chương trình đều có kịch bản hết, Bùi Phong dù có chút đầu óc cũng không thể để Ôn Ngu và Lục Trụ chia lìa đâu.]

Trên sân khấu chỉ còn lại một hộp mì ăn liền, vì Cố Đường không cầm gì cả nên đương nhiên hộp mì đó là của hắn. Bỗng, đạo diễn Bùi Phong lên tiếng đúng lúc: “Mấy thứ đang cầm trong tay đều là những thứ mọi người muốn sao? Có ai muốn đổi không?”

Cố Đường nhìn Ôn Ngu: “Thầy Ôn, thầy có muốn nhờ Nam Châu đổi với thầy không?”

Ôn Ngu lắc đầu. Khi Cố Đường còn muốn nói gì đó, thì một tiếng đàn guitar điện trong trẻo vang lên. Là Nam Châu gảy một dây đàn.

Cậu cười khẽ một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía tổ đạo diễn: “Đã lấy được thì nó thuộc về người ấy, quy tắc là vậy đúng không?”

Bùi Phong gật đầu: “Đúng vậy.”

“Rất tốt.” Nói xong, Nam Châu đeo đàn guitar điện lên người.

Thật không ngờ, trong chương trình này lại có thể có được cây đàn guitar này. Ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã nhận ra đây là cây đàn guitar điện do nhà F sản xuất vào năm 1960. Cậu từng có một cây đàn tương tự và vô cùng yêu thích nó.

[Tôi từng thấy người mặt dày rồi, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày đến mức này!]

[Đạo diễn đã gợi ý đổi rồi mà hắn ta không nghe thấy hay giả vờ không nghe thấy vậy? Trời ơi!]

[Này, mọi người không thấy sao, thứ Nam Châu quan tâm căn bản không phải người mà là cây đàn guitar kia sao?]

[Bảo bối Đường và Ngu mỹ nhân đều tốt quá, tình bạn giữa O và O tuyệt vời ghê!]

[Mặc kệ đàn guitar hay mì gói gì đi! Nhanh lên! Thứ tôi muốn xem là khách mời bí ẩn!!! Để tôi xem rốt cuộc là ai!]

Bùi Phong: “Vì không có ai muốn đổi, vậy thì xin mời mọi người hãy theo chỉ dẫn đi đến phòng của khách mời tín vật, chúc mọi người may mắn.”

Sau khi các khách mời tản ra, ngoài phòng livestream chính, tổ chương trình còn mở thêm vài camera ở các phòng livestream phụ.

Trong ba căn phòng sáng đèn, lần lượt có Lục Trụ, Trương Thời và Từ Thần ngồi đó.

Căn phòng còn lại là một căn phòng nhỏ tối đen không bật đèn. Khi Khương Chân đẩy cửa bước vào, Từ Thần đang ngồi trên ghế sô pha liền bật dậy và chạy đến như một con sói săn vui vẻ ôm chầm lấy cô.

[Từ Thần, nhìn cái dáng vẻ không đáng giá của anh kìa!!!]

[Chị Khương Chân: Em trai ngốc của tôi. (Cưng chiều.jpg)]

[Ngọt quá ngọt quá ngọt quá! Tình yêu đích thực là ngọt nhất đó!!!]

Ở một bên khác, Cố Đường trước tiên tinh nghịch gõ cửa, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.

Thấy người đang đứng bên trong, cậu phấn khích nhảy lên: “Quả nhiên là anh!”

Trương Thời nở nụ cười cưng chiều dang hai tay: “Ôm một cái không?”

[A a a a a, tôi xỉu rồi!]

[Cảnh báo đường huyết vượt ngưỡng!]

[Tổng tài bá đạo và bé O đáng yêu của hắn, cảm ơn, tôi ăn no rồi!!]

Còn hai căn phòng còn lại, bên ngoài đứng lần lượt là Ôn Ngu và Nam Châu. Trong một căn phòng khác, Lục Trụ đang đứng trên tấm thảm và có chút nghiêm túc nhìn về phía cửa.

Một căn phòng khác thì tối om không nhìn thấy gì cả.

Dưới ống kính, Nam Châu là người đầu tiên đẩy cửa phòng. Ánh đèn tràn vào căn phòng và chiếu lên căn phòng tối đen một lớp ánh sáng mờ ảo.

Một bóng dáng cao ráo và thẳng tắp in trên ánh sáng trước cửa mang đến một vẻ gợi cảm khó tả. Đôi mắt đen láy của Nam Châu chợt mở to như một chú mèo nhỏ: “Sao lại là anh?!”

Người trong phòng phát ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi. Sau một khoảng lặng, anh ta lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Em thích món quà tôi tặng em không?”

[Giọng nói này! Tôi chết rồi!]

[Trầm ấm quá đi mất a a a a a!]

[Trước giờ tôi không tin cái gọi là tai sẽ mang thai là gì, nhưng cho đến giây phút này…]

[Là ai, rốt cuộc là ai?! Bùi Phong, ông đừng có không biết điều, lập tức, ngay lập tức công bố thân phận của anh ta cho tôi!]

[Nam Châu quen người bên trong đó à? Thật sự là cp của hắn ta sao?]

[Là ai cũng được, tạ ơn trời đất không phải Lục Trụ.]

[Mau đi xem Lục ca ca và Ngu mỹ nhân bên cạnh đi, ha ha ha ha, mắc cười chết mất.]

[…Tôi nghe lầm sao, không phải chứ không phải chứ, đừng nói với tôi là hắn ta! Không thể nào tuyệt đối không thể nào!]

Trong phòng livestream của Lục Trụ và Ôn Ngu. Khi Ôn Ngu đẩy cửa bước vào, Lục Trụ đột ngột nhìn sang, biểu cảm giãn ra ngay khi nhìn thấy đối phương.

“Bảo bối.” Gã ta bước đến và nắm lấy tay Ôn Ngu giọng nói hạ thấp: “Em thông minh thật.”

Ôn Ngu ngước mắt nhìn hắn ta: “Anh vừa rồi rất lo lắng, tưởng ai đến sao?”

Lục Trụ khẽ cứng đờ, vài giây sau, hắn ta cười bất lực: “Tôi không nghi ngờ sự ăn ý giữa chúng ta, tôi chỉ là lo lắng có người sẽ bắt nạt em hay cướp đồ của em thôi”

Ôn Ngu rút tay ra khỏi tay hắn ta rồi đưa hộp quà: “Không có ai bắt nạt tôi cả, đừng có mà làm quá lên như vậy.”

Lục Trụ:“…”

[Ha ha ha ha ha cười chết mất! Lời châm chọc từ bà xã!]

[Thái độ của Ngu mỹ nhân lạnh nhạt quá… Là ảo giác của tôi sao?]

[Ngu mỹ nhân đúng là mỹ nhân lạnh lùng, đối với bạn trai mình cũng lạnh nhạt như vậy.]

[Tự nhiên thấy thương anh trai quá, Ôn Ngu sao lại như vậy chứ.]

[Tôi còn thương Ngu mỹ nhân của chúng ta nữa kìa, tìm phải cái thứ này, đúng là xui xẻo!]

[Fan của Ôn Ngu ăn nói cho sạch sẽ vào, không biết nói thì câm miệng lại!]

[Phòng livestream này mắc cười ghê ha ha ha ha.]

[Ôi may quá, bảo bối tìm đúng người rồi, không biết Nam Châu bên cạnh nhìn thấy đối tượng của mình có tức chết không.]

[Không đâu thân mến, tốc độ bên cạnh nhanh lắm ha ha ha ha ha! Siêu bất ngờ luôn!]

Đã gần hai tuần không gặp, khi Nam Châu một lần nữa đứng trước mặt mình, tâm trạng Hoắc Tinh Dã nhanh chóng trở nên vui vẻ. Đặc biệt là khi thấy cậu đeo cây đàn guitar điện mà anh đã chọn cho cậu.

“Anh đến làm gì?” Nam Châu hỏi.

Không ngờ gặp lại đối tượng tình một đêm của mình trong công việc, điều này đủ wow thật!

Càng gay hơn nữa là cơ thể cậu lại vô thức muốn lại gần người đó, ngay cả nhịp tim cũng không khỏi đập nhanh hơn vài phần. Giọng Hách Giai vang lên trong đầu: “Đó đều là do pheromone gây ra!”

Bước chân đang đi của cậu bỗng dừng lại. Hoắc Tinh Dã nhìn rõ từng cử chỉ của Nam Châu. Anh ta ngồi trên ghế cao không đứng dậy, động tác tùy ý nhưng toát ra vẻ mạnh mẽ.

“Muốn gặp em.”

“Lại đây.”

Vài chữ ngắn ngủi đã nhanh chóng đưa Nam Châu trở về đêm nóng bỏng đó. Cái đêm có nụ hôn nồng cháy, có ôm mãnh liệt, có những lời yêu thương tràn ra từ môi răng và có mùi hương quyến rũ trong không khí…

Hô hấp của Nam Châu bất giác nặng nề hơn bước về phía Hoắc Tinh Dã, nhưng cậu lại dừng lại khi chỉ cách anh ta nửa cánh tay.

Cậu đưa tay ra túm lấy cổ áo anh ta, rồi nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng gợi cảm đó, trong đầu cậu bây giờ chủ có một giọng nói đang gào thét. Đó là hôn anh ta!

Trong ánh sáng lờ mờ, một bàn tay thon dài, xương xẩu rõ ràng đặt lên gò má Nam Châu.

“Mặt em nóng thế, đang nghĩ gì vậy?”

“…”

“Hửm? Nói cho tôi biết em muốn tôi làm gì. Giống như cái đêm hôm đó ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play