Nhưng tên ngốc trên người hắn ta hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, còn đang đắc ý (kiêu ngạo, vừa lòng) tiếp tục làm chuyện xấu.
“Bò về phía trước cho ta, khi nào làm ta vui vẻ thì khi đó mới được dừng lại.”
Giang Tụng ngồi trên lưng Sở Mộc với vẻ mặt hung dữ, trong lòng sợ hãi mình quá nặng làm vết thương của hắn ta nứt ra, thế nên cậu liền lặng lẽ cố gắng duỗi mũi chân chạm đất, dùng hết mọi cách để giảm bớt trọng lượng của mình.
Cậu tự cho là mình đã làm đủ kín đáo, nhưng trên thực tế, mu bàn chân đang run rẩy, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Ánh mắt Sở Mộc liếc thấy cậu thì trái tim gần như bị sự đáng yêu làm cho tan chảy, cả người như không chịu nổi sự yêu thích quá lớn, run lên và khẽ thở hổn hển (thở dốc).
Giang Tụng cho rằng hắn ta bị vết thương làm đau, trong lòng cũng lo lắng, nhưng lại ngại mũi chân dùng không có sức, vì thế cậu tự chủ trương dịch về phía trước một chút, cho đến khi chân có thể hoàn toàn đạp lên mặt đất, cả người cũng chỉ là ngồi hờ trên người Sở Mộc, lúc này cậu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tên ngốc một đường thẳng (tính tình thẳng thắn, không biết suy nghĩ phức tạp) này hoàn toàn không biết tình hình hiện tại còn tồi tệ hơn trước rất nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play